“Vậy chúng ta lên phòng nhé?”
Nghe anh thì thầm bên tai đề nghị, Thiều Vân San ngàn vạn lần muốn quỳ xuống cầu xin anh. Nếu không phải anh ôm cô không cho cô cựa quậy làm loạn thì cô thực sự đã quỳ rồi.
“Đừng mà, em không muốn đâu… Anh nghe em nói đã…”
Nam Thái Gia cuối cùng cũng dừng lại, anh không phải là người lúc nào cũng muốn làm, dù suy nghĩ của anh như thế nhưng anh kiềm chế rất tốt. Chẳng qua chỉ định dọa cô chút thôi.
Đứng nghiêm chỉnh dưới đất, hai vai Thiều Vân San buông thõng, trong lòng cô bây giờ không quan tâm nổi chuyện giữa anh và cha cô nữa, cô lo cho chính mình là trên hết.
“Anh muốn ở đây cũng được, nhưng em có điều kiện…”
“Em nói đi.”
Biết cô bắt đầu chấp nhận, Nam Thái Gia rất hài lòng.
Cô yếu ớt bám vào cánh tay anh, đôi mắt như thể muốn cầu xin:
“Em là con gái… cho dù trước kia em không sạch sẽ như anh, nhưng khi chúng ta ngủ với nhau thì người được lợi là cả hai chúng ta, người bị tổn hại về tinh thần cũng là hai chúng ta… Không chỉ mình anh cảm thấy bị thiệt thòi mà em cũng cảm thấy tủi thân… Em mong là anh có thể hiểu cho em, đừng lúc nào cũng đè em ra được không…? Còn nữa, kể cả trong những cuộc yêu… em có thể chịu đựng cơn phát tiết của anh lâu hơn nhưng… em… em không muốn anh thô bạo, như vậy khiến em rất sợ…”
Cô hạ mình nói ra hết nỗi
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/dao-ho-chon-minh-ta-nhin-ta-chet-/3425535/chuong-125.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.