Thiều Vân San cũng biết mình sai khi bỏ anh mà về trước. Nhưng cô sợ, sợ anh bỗng dưng nổi thú tính tiếp tục hành hạ ‘em bé’ của cô. Buổi chiều như thế đủ rồi, cô không muốn thêm… không muốn giống như đêm ở khách sạn kia khiến cô nằm liệt giường mất hai ngày sau mới dậy đi lại được. Anh đâu biết lúc cô cố gắng ra khỏi khách sạn, dáng đi xấu xí đến mức khiến ai nhìn thấy cũng cười thầm?
“Không phải tôi đã nói rõ trong tin nhắn rồi à?”
Bị câu nói của cô chọc tức đến mức khiến anh bật cười châm biếm:
“Rõ ư?”
Anh bước gần về phía cô, cô vội leo lên đứng trên giường, không để khoảng cách hai người gần nhau. Nam Thái Gia nhìn bộ dạng cảnh giác của cô, nụ cười nhếch lên trông thật khó coi.
“Chạy nhanh như vậy làm gì? Thiều tiểu thư của Thiều gia sao giờ lại nhát như thỏ đế vậy?”
Còn không phải do anh à?
Cô tức tối quát lên:
“Anh im đi.”
Nam Thái Gia đứng ở ngay sát chân giường, mở điện thoại của mình rồi ném lên giường, màn hình tin nhắn của hai người hiện ra trước mắt cô:
“Mười tám chữ… Thiều Vân San, em cho rằng mười tám chữ em tùy tiện nhả ra là có thể nói rõ hết tất cả vấn đề giữa chúng ta sao? Tôi suýt chút nữa đã cho rằng sau hôm nay chúng ta sẽ hiểu hơn về nhau, suýt chút nữa thì nằm mơ về viễn cảnh tốt đẹp của chúng ta… Nhưng không ngờ em lại là loại phụ nữ
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/dao-ho-chon-minh-ta-nhin-ta-chet-/3425525/chuong-121.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.