Nam Thái Gia nhìn cô khổ sở mới có cảm giác trả được thù, phải tới thêm năm bảy phút sau anh mới tha thứ cho cô. Thiều Vân San cảm thấy cơn vũ bão sau khi lên đỉnh cao rồi liên tục co giật, chân dài bị anh ép gác trên thành ghế bấy giờ mới được buông tha. Tuy nhiên, ngay sau đó cả người đã bị anh ôm lật ngược lại, khi lưng chạm ghế, mắt chạm vào cơ ngực của người đàn ông, môi nhanh chóng bị người kia hôn lấy.
Nhìn thấy giọt nước mắt như ngọc chảy bên đuôi mắt phượng, trước khi nó rơi khỏi gương mặt xinh đẹp, Nam Thái Gia đã dùng lưỡi ‘bắt cóc’ giọt nước mắt ấy. Làn môi nóng bỏng kéo tới bên tai cô:
“San… yêu anh đi.”
Thiều Vân San run rẩy trong tim, nhưng cô giận dỗi, giận anh khi nãy làm cô sợ. Cô không chịu được, cô muốn tránh đi cái hôn của anh. Nam Thái Gia cũng nhìn rõ bộ dạng giận mà không nói được gì của cô, hiếm khi cô chịu ngoan ngoãn mà không cãi lại như lúc ở trên giường, anh giống như khai phá ra một cách có thể ‘khống chế’ cô.
Cứ cho rằng khi mình giận dỗi sẽ được người đàn ông vỗ về, ai ngờ sau đó cô cảm thấy anh bắt đầu mon men đến đùi non của mình. Xúc tác khiến cô nhột nhột, cả người khẽ giật. Cặp chân dài không tránh khỏi số phận bị hành hạ, Nam Thái Gia đã nhấc bổng nó lên, sau đó mạnh mẽ đẩy ‘cây kẹo’ khốn nạn đó đi sâu vào trong cô.
“A…”
Huhu.
Cô
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/dao-ho-chon-minh-ta-nhin-ta-chet-/3425524/chuong-120.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.