Trước đó quản lý còn khó xử giữa cô và người ta. Nhưng giờ ý của ông chủ đã rõ, Thiều Vân San chín mươi phần trăm trở thành bà chủ tương lai… mà đã là chủ, tuyệt đối không để cô chịu thiệt.
Quản lý mãi sau đó mới được Nam Thái Gia thả đi trong bình an, không bị mất chức. Nếu là trước kia thì sẽ chẳng có chuyện này đâu. Anh ta vội chạy đi sắp xếp vài chuyện.
Thiều Vân San thẫn thờ nhìn theo, đến khi bị Nam Thái Gia nhéo má, cô mới đưa mắt nhìn anh.
Nam Thái Gia thấy cô đã nín có điều đôi mắt vẫn chưa lau sạch nước mắt nên còn đọng lại một làn nước long lanh. Anh thở dài, nhéo má cô thêm một lần:
“Miệng lưỡi của em đanh đá như vậy, sao lúc bị người ta bắt nạt lại không hé được nửa lời?”
Nghe quản lý kể lại mà anh không ngờ tới được chuyện này đấy!
Thiều Vân San cũng thở dài theo anh, ủ rũ nói:
“Là do tôi kém cỏi.”
Cô chỉ giỏi miệng lưỡi chợ búa, nhưng lúc gặp dân tri thức thật sự thì lại cảm thấy tự ti.
Nam Thái Gia như hiểu được mà an ủi cô:
“Mấy người đó đều là những con cáo già trên thương trường, thật ra em không cãi được cũng dễ hiểu, chỉ là tôi không ngờ… lại không nói được câu nào. Lần tới, nếu còn gặp tình huống như vậy nữa, không được tự áp lực về phía mình, phải luôn nghĩ rằng mình ngang bằng đối phương hoặc là trên cả đối phương, nghe chưa?”
“Nhưng
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/dao-ho-chon-minh-ta-nhin-ta-chet-/3390104/chuong-90.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.