Từ lúc xuất hiện, Hàng Thương Lan vẫn chưa từng nhìn Thiều Vân San. Cô chạnh lòng, đột nhiên suy nghĩ anh giận là vì mình. Mặc dù cô cũng không rõ vì sao anh giận?
Chuyện yêu đương của Hàng Trình Vũ hay việc cậu ấy đi chơi về muộn chẳng phải nguyên tác cô viết anh không quan tâm sao?
Cô buồn buồn trong lòng, ngoài mặt nói:
“Anh đừng mắng cậu ấy nữa, lần sau cậu ấy sẽ chú ý hơn.”
“Chuyện nhà anh, em đừng quan tâm.”
Hàng Thương Lan lạnh nhạt nói cô.
Cô lẩm bẩm:
“Nhưng anh mắng cậu ấy, em cũng nghe mà.”
Khác gì mắng cả cô đâu?
Mà mấy lời bức xúc từ tận đáy lòng của cô khiến Hàng Thương Lan như bừng tỉnh lại. Anh im lặng giống như đang điều hòa lại nhịp thở, giọng sau đó cũng đỡ nặng đi vài phần.
“Thôi được rồi, em trở về học hành đi. Chuyện ngày hôm nay anh sẽ coi như chưa có gì. Tốt nhất là không có lần sau.”
Hàng Trình Vũ định đòi lại công bằng cho Thiều Vân San nhưng đã bị cô kéo nhẹ góc áo ra hiệu ‘kệ anh ấy đi’. Cậu ấy đành không phục mà lái mô tô về phía Hàng gia.
Nhìn người đi rồi, Thiều Vân San đang tính đánh bài chuồn thì bị Hàng Thương Lan gọi lại.
“Gần đây anh thấy em rất lạ, em rốt cuộc định làm gì?”
Cô chợt bật cười, một nụ cười tự giễu:
“Cuối cùng anh cũng quan tâm em rồi à?”
Hàng Thương Lan như vỡ lẽ:
“Em làm tất cả những thứ
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/dao-ho-chon-minh-ta-nhin-ta-chet-/3390054/chuong-40.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.