Tài xế đón Thiều Phong Vân về trước, Thiều Vân San cùng Hàng Trình Vũ về bằng xe mô tô của cậu. Thiều Vân San mặc váy dài nên phải ngồi bắt chéo chân về một bên trên chiếc xe phân khối lớn. Dù hơi khó khăn nhưng được cái thuận lợi cho cô có một lý do chính đáng được ôm vào chàng thiếu niên phía trước.
Khi thân người con gái ngả sau lưng Hàng Trình Vũ, bàn tay cô vịn nhẹ vào eo cậu, trái tim chàng thiếu niên đập thình thịch hồi hộp. Cậu không dám đi nhanh, chỉ dùng tốc độ có thể coi là ‘rùa bò’ lết trên đường vì sợ cô ngã.
Thiều Vân San bật cười nói:
“Cứ thoải mái đi, chị ngồi vững lắm.”
Cô đã đội mũ bảo hiểm chuyên dụng cho xe phân khối lớn cậu ấy chuẩn bị sẵn, an toàn lắm rồi. Vả lại ngồi xe mô tô cô muốn trải nghiệm tốc độ chứ không phải là khuôn khổ an toàn thế này.
“Vậy chị ôm cho chắc.”
Dưới sự thúc ép của cô, Hàng Trình Vũ đành phải lên ga. Chiếc xe nẹt bô vang rầm trời, sau đó lao vun vút trên đường.
Thiều Vân San ‘a’ lên một tiếng bất ngờ, cả người theo quán tính ôm chặt vào người phía trước. Ngay sau đấy, cô cảm thấy thân nhiệt của chàng thiếu niên nóng rực lên. Nóng đến mức chính cô cũng bị xấu hổ theo. Nhưng thân là chị gái trải đời, cô phải cố tận dụng cho hết ‘món quà trời ban’ này.
Hàng Trình Vũ chở cô lên cầu lớn, chiếc xe dựng bên vệ đường. Cả hai cùng nhau đi
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/dao-ho-chon-minh-ta-nhin-ta-chet-/3390053/chuong-39.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.