Trong nguyên tác cô chỉ miêu tả qua quýt là Nam Thái Gia mặc vest, nhưng giờ, được cô sáng tạo cho thế này mà anh ta dám mở miệng ra chê thiếu tiêu chí đổi mới là cô sẵn sàng sống chết với anh ta liền.
Nam Thái Gia một tay xỏ trong túi quần, thần sắc lạnh nhạt đứng trước gương lớn như đang đánh giá chấm điểm. Quả thật, đây là lần đầu tiên anh mặc dáng đồ như thế này, chưa từng nghĩ đến mấy đồ này lại rất hợp với anh. Nghĩ tới anh tốn tiền trả cho style riêng như vậy cũng không làm ăn nên hồn, để đám phụ trách thiết kế kia cứ âm thầm phàn nàn suốt.
Nhìn Nam Thái Gia mặt mày cau cau, cô lại tưởng anh đang không hài lòng thì vội vàng đến gần:
“Thế nào, anh mau nói xem?”
Nam Thái Gia nhìn tới gương mặt cô, tự dưng anh thấy bộ dạng đanh đá của cô ưng mắt hơn nhiều. Anh gật đầu hài lòng:
“Tốt lắm!”
Nghe được hai tiếng này của anh, Thiều Vân San thở hắt ra.
“Thế mà mặt anh cứ nhăn nhó lại, hù chết tôi.”
“…”
Nam Thái Gia chỉnh lời cô:
“Tôi đang suy nghĩ, vào miệng em thành nhăn nhó à?”
Cô không đáp lời này của anh, nhìn đồng hồ xong thì nói:
“Đợi tôi một chút, tôi mua vài bộ đồ cho em trai của tôi đã.”
“Ừ.”
Cô quay người đi đến khu đồ cho thanh niên, Nam Thái Gia trở lại phòng thay đồ.
Rất nhanh, mười lăm phút sau hai người đã xong công việc của mình.
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/dao-ho-chon-minh-ta-nhin-ta-chet-/3390037/chuong-23.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.