Thiều Vân San tỉnh bơ hỏi lại: 
“Chị làm gì?” 
“Chị… thật xấu xa…” 
Không làm gì được cô, Viện Viện đỏ mặt hờn dỗi. 
Thấy thế cô đành cười cười xoa dịu: 
“Được rồi, được rồi. Chị đùa tí thôi, sao em phải căng thế?” 
Cô nói lảng sang chuyện khác: 
“Mau thanh toán đi, xem hết bao nhiêu. À, tiện thể kiểm tra luôn trong tài khoản tiền còn từng nào…” 
Viện Viện khó hiểu: 
“Sao tự dưng lại kiểm tra ạ?” 
Thiều Vân San giải thích: 
“Chứ không thì sao? Chị phải để ý thường xuyên, lỡ Khước Đại Gia có quên chuyển khoản còn biết đường đòi sớm.” 
Không ngờ câu này vào tai Viện Viện, con bé lại hiểu nhầm, vẻ mặt lo lắng nói: 
“Chắc không phải chị định làm gì đó chọc ông chủ tiếp chứ? Vậy có cần em làm thêm thẻ khác chuyển bớt ‘vốn liếng’ sang giấu thành của riêng không ạ? Chứ trong thẻ chính vẫn còn nhiều…” 
“Ừ, thế cũng được.” 
Cô gật đầu đồng tình. Nghĩ tới sau này sẽ có ngày Thiều Khước giận quá mà giở chiêu đóng băng thẻ của cô, cho nên cô phải đề phòng trước, chuyện này không dư thừa chút nào. 
Sau khi thanh toán xong xuôi, Thiều Vân San nói với nhân viên của cửa hàng: 
“Chuyển hết mấy thứ này về Thiều gia cho tôi.” 
“Dạ vâng thưa tiểu thư.” 
Nhân viên vui vẻ đáp lời, lại chuẩn bị tiễn vị khách VIP này rời đi. 
Ai nghĩ vừa đi được mấy bước, Thiều Vân San đã nghe phía sau truyền tới âm thanh ‘khe khẽ’ đủ để 
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/dao-ho-chon-minh-ta-nhin-ta-chet-/3390021/chuong-7.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.