Bất kể là linh thạch ở hạ vực, nguyên thạch, hay là thiên địa thạch ở Chư Thiên Tập Vực, sở dĩ có thể được tu sĩ dùng làm tiền tệ, là bởi vì trong những loại đá này đều có năng lượng tồn tại, có thể được tu sĩ hấp thu, từ đó tăng cường tu vi. Đế Nguyên Thạch, bên trong nó cũng có năng lượng tồn tại. Chỉ xét về nồng độ năng lượng của nó, thì đích xác là vượt xa Thiên Địa Thạch. Vì vậy, việc dùng Đế Nguyên Thạch làm tiền tệ trong bốn trấn thành này, vẫn có đạo lý riêng của nó. Chỉ bất quá, ngoài năng lượng ra, Khương Vân còn phát hiện ra một thứ khác trong Đế Nguyên Thạch. Nhưng điều kỳ lạ là, Khương Vân lại không biết đây là thứ gì. Mắt thường không thể nhìn thấy sự tồn tại của nó, thần thức cũng chỉ có thể lờ mờ bắt được, vô cùng yếu ớt và hư vô xa thăm thẳm. Nó vừa giống như một loại lực lượng, lại vừa giống như một loại hơi thở, nhưng càng giống như một loại… cảm ngộ. Đúng vậy, cảm ngộ! Bởi vì sau khi bắt được thứ này, Khương Vân lờ mờ có thể cảm giác được nó dường như đã tạo ra một số ảnh hưởng đến tu vi của mình. Nhưng cụ thể là ảnh hưởng gì, Khương Vân lại không thể xác định. Cứ thế hắn cũng không biết đến cùng phải hay không là ảo giác của mình, hay là số lượng thứ đó quá ít, ảnh hưởng đến tu vi của mình quá yếu ớt, mới dẫn đến việc mình không thể xác định. Hơi trầm ngâm, Khương Vân đưa Đế Nguyên
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/dao-gioi-thien-ha/5054141/chuong-3807.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.