Nhìn Khương Vân đã nhắm lại hai mắt, hoàn toàn rơi vào trạng thái ngủ say, Khương Vạn Lý chuyển ánh mắt nhìn về phía bốn phía. Không biết từ khi nào, bốn phía đã không còn chỉ có hơn trăm người trong thôn Khương, mà lại tăng thêm vô số bóng người, đen kịt một mảnh, chừng mấy vạn người. Bọn họ, là tất cả tộc nhân Khương tộc! Nếu như giờ phút này Khương Vân có thể mở bừng mắt, vậy thì còn sẽ nhận ra mấy khuôn mặt quen thuộc ở trong đó. Ví dụ như lão giả Khương Chiến và thanh niên Khương Nguyệt Vọng từng tiến về Sơn Hải Giới tìm kiếm Khương Vạn Lý và những người khác; Ví dụ như đương nhiệm tộc trưởng Khương tộc, Khương Quân Hạo! Ánh mắt mỗi người bọn họ đều tập trung trên thân Khương Vân đã ngủ say, mà trên mặt mỗi người cũng mang theo các loại thần sắc bất đồng. Có người thản nhiên, có người bất mãn, có người ghen ghét, thậm chí còn có người tức tối! Nét mặt của bọn họ, giống hệt nét mặt của tất cả tộc nhân Tịch tộc khi đối mặt với Đông Phương Bác đang trong trạng thái sắp chết lúc đó, vô cùng phức tạp! Bất quá, mặc kệ trên mặt bọn họ là nét mặt gì, khi ánh mắt bình tĩnh của Khương Vạn Lý quét qua bọn họ, tất cả đều vội vàng cúi đầu xuống, không dám đối mặt, đồng thời cũng giấu đi nét mặt của mình. Khương Vạn Lý nhàn nhạt quét qua mọi người một vòng, cuối cùng ánh mắt dừng lại trên thân Khương Nguyệt Nhu, trên mặt lộ ra nụ cười từ ái nói: "Chỉ có con
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/dao-gioi-thien-ha/5035655/chuong-2459.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.