Thanh âm truyền đến từ phía sau khiến Khương Vân thông suốt xoay người, phát hiện phòng nhỏ mình vốn dĩ đang ở không biết từ khi nào đã biến mất, biến thành một mảnh hư vô trống trải vô biên. Có hơn trăm bóng người đang vây quanh bốn phía của chính mình, từng người một mang theo nụ cười, cười tủm tỉm nhìn chính mình. Những người này có nam có nữ, có trẻ có già, đứng ở phía trước nhất là một thiếu nữ xinh đẹp, trên khuôn mặt mang theo nụ cười long lanh như ánh mặt trời, trên bờ vai đậu một con Tam Sắc Tước lớn chừng bàn tay. Nhìn thấy con Tam Sắc Tước kia, Khương Vân không khỏi sửng sốt một chút, trong trí óc lờ mờ nghĩ tới điều gì đó. Thế nhưng vào lúc này, thiếu nữ xinh đẹp kia liền như là một con mèo rừng, trực tiếp xông đến bên thân thể của hắn, nhào vào trong lòng của hắn, mở to ra hai tay, ôm chặt lấy hắn. "Vân ca ca, Nguyệt Nhu, rất nhớ ngươi!" Bị thiếu nữ ôm lấy, nghe được lời nói của thiếu nữ, Khương Vân cũng tạm thời quên mất lời nói vừa mới rồi của ông nội, quên mất sự không phù hợp khi mình nhìn thấy Tam Sắc Tước, trên khuôn mặt lộ ra nụ cười ấm áp, vươn tay ra, cũng ôm lấy thiếu nữ này, lên tiếng nói: "Nguyệt Nhu, ngươi cũng lớn lên rồi!" Thiếu nữ này dĩ nhiên chính là Khương Nguyệt Nhu, mà hơn trăm bóng người vây quanh Khương Vân dĩ nhiên chính là tất cả người trong thôn Khương! Khương Nguyệt Nhu đem đầu của nàng chôn sâu vào trong lòng của Khương
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/dao-gioi-thien-ha/5035654/chuong-2458.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.