Trong Đạo Cổ Giới, khi Khương Vân lại lần nữa gặp được Mộ Thiếu Phong, sau khi biết được kinh nghiệm của hắn khi trở về Cầu Đạo Tông, trong lòng Khương Vân đã có ý nghĩ muốn trút giận thay hắn. Bởi vì Mộ Thiếu Phong là vì cứu chính mình, cho nên mới bị phế đi thân phận đạo tử, mới bị đưa vào Đạo Ngục. Mà bây giờ, Mộ Thiếu Phong đối với chính mình lại có ân cứu mạng, về tình về lý, chính mình đều phải giúp đỡ Mộ Thiếu Phong, để hắn một lần nữa trở về Cầu Đạo Tông, để hắn một lần nữa cầm về tất cả những gì thuộc về hắn! Mộ Thiếu Phong hai mắt thẳng tắp nhìn Khương Vân, một lát sau, trong mắt chậm rãi nổi lên một tầng sương mù mờ mịt. Năm đó, hắn bị nhốt trong Cửu Huyết Liên Hoàn Trận, hắn không khóc; hắn trở về Cầu Đạo Tông, bị người khi phụ, bị phế bỏ thân phận đạo tử, thậm chí bị đưa vào Đạo Ngục, hắn không khóc; trong Đạo Cổ Giới, bị người truy sát, liên tiếp đường cùng, hắn không khóc; hơn một năm trước, khi hắn thức tỉnh lại phát hiện khắp mình tu vi bị phế, phát hiện dung mạo bị hủy, hắn vẫn không khóc! Thế nhưng bây giờ, nghe được lời nói này của Khương Vân, vị đạo tử đã qua của Cầu Đạo Tông này, những giọt lệ đã nhẫn nhịn quá lâu quá lâu kia, lại cuối cùng từ trong mắt lăn xuống! Hắn có lẽ là thật sự đã mất đi tất cả, thế nhưng ít nhất, hắn đã thu hoạch được một vị bằng hữu như Khương Vân! “Yên tâm, tất cả
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/dao-gioi-thien-ha/4996547/chuong-1142.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.