Cỗ linh khí thứ chín này sau khi xông ra khỏi thân thể của Khương Vân, lại nổi giữa không trung, chứ không lập tức bắt đầu ngưng tụ phúc địa. Mà Khương Vân cũng chỉ là dùng ánh mắt nhìn cỗ linh khí này, không nhúc nhích. Cảm giác đối với các yêu, tựa như Khương Vân vẫn chưa nghĩ kỹ, phúc địa cuối cùng của hắn, rốt cuộc nên là cái gì! “Mười vạn Mang Sơn, đối với ta có ân nuôi dưỡng, tình trưởng thành, cho nên, nó là phúc địa thứ sáu của ta.” “Vô Biên Giới Hải khiến tâm ta có xúc động, mà nước do đá hóa thành, cung cấp tiện lợi cho tu hành của ta, tăng nhanh trưởng thành của ta.” “Bởi vì nó có thể in dấu đạo ấn lên vật phẩm, cho nên ta gọi nó là Đạo Hải.” “Đạo Hải, Giới Hải, cả hai hợp nhất, trở thành phúc địa thứ bảy của ta.” “Trong thế giới trong thế giới, Hồn Thiên tiền bối tặng ta ba món đại lễ, ân đồng tái tạo, cho nên, nó là phúc địa thứ tám của ta.” “Bây giờ, phúc địa thứ chín này…” Trong lúc Khương Vân tự lẩm bẩm, cỗ linh khí thứ chín kia cuối cùng cũng có biến hóa. “Xoẹt xẹt” một tiếng! Cỗ linh khí này, đột nhiên bốc cháy, hóa thành nhất đoàn hỏa diễm! Đây thật sự không phải là Li Hỏa, mà chỉ là hỏa chi linh khí mà bất kỳ tu sĩ nào cũng có thể dễ dàng thi triển. Mặc dù là linh hỏa, thế nhưng bên trong nó, lại tựa hồ ngậm lấy sinh mệnh lực kiên cường, dù cho trong bông tuyết đầy trời bay xuống kia, cũng y nguyên
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/dao-gioi-thien-ha/4995629/chuong-224.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.