Dịch Phong tay cầm quả xiên thịt thỏ cắn ngập một miếng vừa ăn đôi liếc khẽ kín đáo nhìn Hoa Ngọc Khanh thầm đánh giá nàng, đôi mắt hắn đồng tử đen bất chợt co rút lập lòe sáng màu lam.
-Hừm, Tịch Liên Thần Công luyện đến hỏa hầu tầng thứ 7 trong 10 tầng, quả là thiên tài khi còn trẻ thế này.
-Ngươi nhìn ta cái gì?
Hoa Ngọc Khanh thấy Dịch Phong mắt cứ nhìn mình trong khi tay và miệng thực hiện động tác đưa thức ăn lên miệng ăn. Hắn phục hồi thần tình cười lắc đầu nói.
-Tại nàng là người con gái đầu tiên ta nhìn, nàng rất đẹp.
-Hừ, hoa ngôn xảo ngữ, ta không tin ngươi mới từ núi ra.
Nói xong, nàng đánh mặt nhìn ra chỗ khác nhưng nếu ai tinh ý sẽ thấy được khuôn mặt kiều diễm của nàng đang dần đỏ ửng lên. Đúng vậy, con gái hai phụ nữ ai mà không thích được người khác khen cơ chứ nhất là "phu quân nhặt" của nàng khen.
Dù sao cũng cũng phải nói Hoa Ngọc Khanh là "Băng Lãnh Ma Nữ" có tên trong thập đại mỹ nhân mùa này, thập đại mỹ nhân cứ 20 năm lại thay đổi một lần và nàng được vinh dự đứng hàng thứ ba trong mười người, Dịch Phong quả là diễm ngộ cực cao khi mà mới xuất môn được kiếm được cho mình một lão bà xinh đẹp tuyệt trần này.
Trăng đã lên cao chiếu rọi ánh sáng lẻ loi nhưng lại mang một vẻ đẹp huyền bí, những cơn gió thổi nhè nhẹ xào xạc những lá cây rụng dưới đất, Hoa Ngọc Khanh nằm tựa trên cành cây cao trong tay
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/dao-gia-ba-vuong/78723/chuong-5.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.