Một đêm qua đi rất nhanh, trời đã dần dần sáng, ngọn lửa cháy xuyên đêm đã từ từ tắt.
Dịch Phong tỉnh giấc liếc sang đôi tỷ muội trong ánh mắt lộ ra chút cảm thán, hắn nhận thấy hai nàng dù ngủ nhưng vẫn trong tư thế cảnh giác phòng thủ, có chăng hai nàng đã trải qua biến cố gì mà luôn phải đề phòng? Nhưng đó cũng chả phải chuyện của hắn phải quan tâm, chỉnh chu lại quần áo, rồi thi triển thân pháp như điện xẹt mất hút tại chỗ đứng.
Tiếng chim hót sáng sớm báo hiệu một ngày mới bắt đầu, Tiểu Dao bừng tỉnh, mắt lờ mờ dụi dụi sau cơn ngái ngủ, nàng nhìn quanh không thấy bóng dáng Dịch Phong đâu, tỷ tỷ thì vẫn ngủ say.
Nàng vớ lấy cặp nải lôi ra túi nước, nhanh nhẹn lấy một chiếc lá lớn rồi rót chảy xuống vào miệng Vân Tịnh đã khô khốc, cảm nhận được làn nước mát lạnh cơ hồ Vân Tịnh cảm thấy thoải mái, nàng từ từ mở mắt.
-Dao nhi?
-Tỷ, tỷ tỉnh rồi sao?
Tiểu Dao vui sướng ôm lấy Vân Tịnh mà vừa cười lại vừa khóc, Vân Tịnh cười nhẹ mặc dù cơ thể vẫn còn khá mệt mỏi, nàng khẽ vỗ nhẹ lên lưng tiểu Dao trấn tĩnh tâm tình.
-Dao nhi, là người kia đưa chúng ta đến đây?
-Vâng, đại ca đã dành cả tối để truyền công cho tỷ đó nhưng mà huynh ấy sáng nay đã đi đâu mất rồi. Mà thôi để muội lấy gì có tỷ ăn nha.
Vân Tịnh gật đầu nhưng ánh mắt lộ ra một tia u oán, tựa hồ nghĩ
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/dao-gia-ba-vuong/2009013/chuong-27.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.