Dịch đại ca, chúng ta bỏ đi như vậy thì có làm sao không? Muội thấy Lý tiểu thư kia cũng không phải dạng vừa chỉ sợ rằng lại thêm phiền phức!.
Tiểu Dao lo lắng nhưng Dịch Phong chỉ cười nhẹ phẩy tay như dụng ý chả có gì phải lo lắng.
-Ta chưa làm gì cũng không có nói gì quá phận, muội kệ đi đừng quan tâm làm gì!
-Vâng.
Dịch Phong nhìn bốn phía. Nơi này thật rộng lớn, khó có thể phân rõ đông tây nam bắc, lại tùy ý chọn đại một hướng mà đi.
Đi hồi lâu, Dịch Phong càng thấy được nhiều thứ rất lạ mắt mới mẻ so với lúc nãy đi, có vẻ như càng khám phá Lạc Dương càng thấy nhiều điều thú vị. Trên đường cái không ít cô nương, xuyên đích hoa chi chiêu triển, xuân sam bạc quần, thân tư kiều đẹp quá lệ tẫn hiện không thể nghi ngờ.
Lạc Dương thật sự là đại thành thị, dân cư đông, mỹ nữ như mây.
Gần đến quán trọ, nhưng rồi bất chợt hắn phát hiện bóng người quen thuộc, Dịch Phong ngạc nhiên rồi chuyển sang nhíu mày, hắn nghĩ thầm.
-Sao hắn lại ở đây? Không thể nào hồi phục trong thời gian ngắn như vậy được? Thể trạng dường như không có một chút thương thế nào. Thật lạ!
Dịch Phong âm trầm nhìn cái người đứng cách hắn chừng vài mét đang ung dung đi, thần thái hết sức sung mãn làm hắn hết sức tò mò rốt cuộc Tam Trọng đã làm gì mà có thể hồi phục sau "Thạch Kích Quyền" mà hắn tung ra.
-Tiểu Dao! Muội vào trước
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/dao-gia-ba-vuong/2008988/chuong-40.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.