Chương trước
Chương sau


Tam Trọng sau khi điên cuồng phát tiết, rốt cục không còn sức, nằm bên cạnh Chu Diệu Ngân, con mắt khép hờ, nhìn hình dáng vô cùng dâm đãng, ánh mắt như nước, kiều mỵ nhìn Tam Trọng.

Nhẹ nhàng vỗ về khuôn mặt Tam Trọng, Chu Diệu Ngân nhẹ nhàng đứng dậy, chậm rãi lấy quần áo mặc vào.

Lúc này Dịch Phong được nhìn toàn bộ thân thể lõa lồ, hắn đánh giá nàng đang độ hồi xuân. Trước ngực song nhũ to tròn, đầu vú tím hồng, hiển nhiên đã bị không ít nam nhân đùa bỡn qua. Chiếc eo bé nhỏ, đồn bộ đầy đặn mê người, hai chân thon dài, lấm tấm mồ hôi, thần bí mà xinh đẹp, tràn ngập hấp dẫn nam nhân khác.

Chu Diệu Ngân mặc xong quần áo, liếc mắt nhìn Tam Trọng đang say ngủ, ánh mắt lộ ra một tia kỳ dị, có một chút nhu tình lẫn không tha. Xoay người, Chu Diệu Ngân nhẹ nhàng đi ra ngoài, rời khỏi nơi này.

Chu Diệu Ngân rời đi không lâu, Tam Trọng đột nhiên tỉnh giấc. Hắn chậm rãi mặc quần áo vừa lẩm bẩm.

-Dâm phụ tiện nhân, ngươi tưởng rằng ta thực sự bị ngươi mê hoặc sao? Ngươi tuy thể tuy đẹp, đáng tiếc ngươi đã qua giai đoạn đẹp nhất rồi, giờ chỉ có thể để cho thiếu gia ta chơi đùa thôi.

Mặc xong quần áo, Tam Trọng cũng rời khỏi nơi này đến vội vã mà đi cũng vội vã.

Nhìn bóng lưng Tam Trọng, Dịch Phong đột nhiên được Tam Trọng không đơn giản, thân phận hắn sợ rằng không đơn giản như vậy, nhất định cất giấu bí mật không muốn ai biết. Bất giác Dịch Phong lại nhớ đến Ngô Chúc, hắn hy vọng Ngô Chúc đừng có chạm mặt Tam Trọng.

Trở về quán trọ, Dịch Phong trực tiếp đi đến phòng Vân Tịnh, vừa mở cửa ra nhìn, đúng lúc Vân Tịnh và tiểu Dao ngồi nói chuyện phiếm cười đùa vui vẻ. Tiểu Dao thấy Dịch Phong liền cười tươi.

-A! Huynh đã về.

-Tỷ muội hai người đang nói chuyện gì vậy? Không phải nói về ta chứ?

Vân Tịnh cùng tiểu Dao cùng đồng thời mở miệng nhỏ nhắn xinh đẹp.

-Ai thèm nói đến ngươi/huynh chứ.

Nói xong hai nàng liếc mắt nhìn nhau một cái, nhịn không được cười ra tiếng.

-Thì ra không ai thích ta ư, nếu không như thế nào không ai nhắc đến ta? Thật là thương thay, nghĩ không ra Dịch Phong ta một chút nhân duyên cũng không có.

Nói xong vẻ mặt ai oán, bộ dáng tức giận, bộ dáng này làm Vân Tịnh cùng tiểu Dao cười phá lên.

Hoàng hôn vừa xuống, đại bộ phận võ lâm nhân sĩ, từ bốn phương tám hướng tiến vào thành Lạc Dương, trong nhất thời các khách điếm thành Lạc Dương tình huống hỗn loạn, không ít người đi xung quanh tìm chổ ở khác.

Dịch Phong ngó đầu qua cửa sổ đánh giá lượng người trong võ lâm đến đây có khoảng hơn ba trăm người, bang phái có, độc hành có tuy nhiên đây cũng chỉ là con số nhỏ trong võ lâm. Bởi vì nhân số thành Lạc Dương bỗng nhiên gia tăng, nên các khách điếm cũng theo đó mà chật ních.

Ngoài đường, Dịch Phong cũng nhận ra một số người như Đệ tử Kiếm Thần-Đông Kinh, Thượng Quan Y Y, Vĩnh Dạ, đệ tử tục gia Thiếu Lâm- Viên Long đang đi cùng nhau, thêm đó là ba người Lã Thiên Vũ, Tiêu Bân, Trúc Tinh đang đi cùng bang phái có lẽ họ đang nóng lòng truy lùng kẻ đã giết huynh đệ họ.

Dịch Phong thầm nghĩ vì việc gì mà người võ lâm đến đây đông như vậy theo hắn nghĩ có thể là vụ việc Tiêu Thế Viễn bị giết hại đang làm rúng động giang hồ hay là Tị Thủy Liên Châu hắn đang nắm giữ nhưng nói chung những người này đến đây đều có mục đích riêng.

Một đêm trôi đi nhẹ nhàng.

Thành Lạc Dương vẫn vô cùng phồn hoa. Đối với một thành lớn như thế này với hơn trăm vạn nhân khẩu mà nói, đột nhiên có thêm khoảng mấy ngàn người, cũng chẳng ảnh hưởng gì mấy. Ngày mai, hoa hội tại thành Lạc Dương chính thức bắt đầu, cho nên hôm nay trong ngoài thành đều trở nên náo nhiệt phi thường.

Dù dân chúng bình thường, hay những tao nhân mặc khách kéo đến thưởng thức hoa, hay là người trong võ lâm đi chăng nữa, cũng đều có vẻ thập phần hưng phấn.

Tuy nhiên, lẩn khuất đâu đó bên trong sự náo nhiệt đó lại ẩn dấu những sự tình mà không phải ai cũng biết.

Bên trong Bạch Thiền Tự, Lạc Dương thành, chủ trì Minh Chính đại sư đang tiếp một vị bạch y thiếu niên trong thiện phòng.

Trong căn phòng chỉ duy có hai người, ngoài ra không còn ai khác. Thiếu niên khuôn mặt tuấn tú, luôn tự tin mỉm cười một cách rất tự nhiên.

-Đại sư, hôm nay có tin tức gì mới không?

Minh Chính đại sư nhìn vị thiếu niên này, đây là thiên tài kiệt xuất trăm năm khó gặp của Thiếu Lâm tự, trong lòng không khỏi xuất hiện cảm giác tự hào, bởi đây chính là hy vọng, là tương lai của Thiếu Lâm tự.

-Các đệ tử vừa thông báo Tị Thủy Liên Châu đang ở đây trong tay một người vô danh nhưng thực hư thế nào vẫn chưa rõ và còn nữa La Sát Giáo đang giao kết một số bang phái chúng ta cần phải cẩn thận. Viên Long, con có suy nghĩ gì không?

Viên Long ngẫm một chút rồi nói.

-Về việc La Sát Giáo, con đang nghi ngờ Tam Trọng đang liên kết La Sát Giáo từ lâu rồi. Tên này tuy bề ngoài tỏ ra lương thiện nhưng con luôn có cảm giác hắn rất thâm sâu khó lường.

-Ta cũng có suy nghĩ như vậy.

Trên đường lớn, một đôi nam nữ đang đi vào cổng thành.
Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.