"Em muốn đi ngủ..." Bạch Trạch bọc mình trong chăn, thái độ khác thường.
Thiệu Mặc Sâm sờ trán của cậu, chắc chắn không xảy ra chuyện gì mới cười ranh mãnh, nói. "Đạo diễn, đây là đang làm nũng sao?"
Bạch Trạch khẽ hừ một tiếng, xoay người đưa lưng về phía anh.
Thiệu Mặc Sâm cười thành tiếng khiến Bạch Trạch hừ lạnh.
"Bảo bối, đừng xấu hổ." Thiệu Mặc Sâm lật Bạch Trạch lại, trêu chọc cậu.
"Ai xấu hổ?" Bạch Trạch kéo chăn xuống, mắt phượng mang theo giận dỗi nhìn anh.
Trong mắt Thiệu Mặc Sâm, ánh mắt giận dỗi của cậu bỗng hóa thành xấu hổ.
"Nhiều năm vậy rồi, sao da mặt vẫn mỏng như thế?"
Bạch Trạch không xấu hổ, chỉ là bây giờ Thiệu Mặc Sâm từ ngây ngô không biết gì biến thành con sói biến thái, cậu càng ngày càng sống dở chết dở.
Mấu chốt là da mặt anh quá dày, nói làm là làm nhưng Bạch Trạch vẫn thích. Thiệu Mặc Sâm thích đợi tới sáng hôm sau, quấn quýt lấy cậu hỏi đủ thứ...
"Bảo bối, hôm qua em có thoải mái không?"
"Bảo bối, hôm qua em kêu rất êm tai."
"Bảo bối, em thích nhất tư thế nào?"
"Bảo bối, em có thích anh chạm vào chỗ đó của em không?"
Giọng nói của anh còn rất dịu dàng, Bạch Trạch nghe được mặt đỏ tới mang tai, tới câu "Bảo bối, kỹ thuật anh không tốt sao?" của Thiệu Mặc Sâm, Bạch Trạch không chịu được nữa, đá văng chăn ra. "Thiệu Mặc Sâm. Anh châm lửa thì anh tự dập đi."
Thiệu Mặc Sâm dùng tay búng vào nơi nào đó đang phấn chấn tinh thần của Bạch Trạch. "Có tinh thần
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/dao-dien-cau-no-toi-mot-giai-cp-xuat-sac-nhat/202341/chuong-12.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.