Thiệu Mặc Sâm ước gì có thể gói cậu mang về khách sạn, nhưng người khác còn chưa tha cho anh đi.
"Anh Thiệu, tới nhảy một bài đi."
"Đúng vậy đúng vậy, mau tới nhảy một bài đi." Một đám người bắt đầu yêu cầu.
Bạch Trạch cũng cười nói. "Đã lâu không thấy ảnh đế nhảy rồi."
Thiệu Mặc Sâm đang muốn từ chối, ánh mắt bỗng nhiên sáng rực lên, biết thời biết thế gật đầu đồng ý.
Đám nghệ sĩ này cũng biết điều, nhường chỗ cho Thiệu Mặc Sâm, ngọn đèn chiếu xuống, có người đoạt lấy vị trí của tay trống. Thiệu Mặc Sâm mặc áo sơ mi đen, ống tay áo vén tới khuỷu tay, khuya cổ áo bị anh cởi ra, giày da dưới chân đạp lên nhịp trống, hông dẻo dai rắn chắc, chân móc ra những đường nét uyển chuyển.
Bạch Trạch không hò hét, yên lặng nhìn anh chằm chằm, cậu đã biết từ lâu, Thiệu Mặc Sâm trời sinh thích hợp đứng trên sân khấu, đôi khi cậu thấy thật đáng tiếc, có đôi khi cũng sinh ra ý nghĩ tối tăm, điên cuồng - người đàn ông này chỉ có thể thuộc về tôi. Bạch Trạch muốn giấu anh đi, muốn mị lực của anh, tuấn tú của anh chỉ có mình cậu được ngắm.
Lời nói vừa rồi của Lê Duyệt khiến cậu không khống chế được bản thân, may thay có ly rượu của Thiệu Mặc Sâm dập tắt đi tức giận trong lòng.
Bạch Trạch cảm thấy mình bất hạnh, bất hạnh vì bản thân chưa một lần chiến thắng được lý trí của bản thân, còn dùng ống kính để đưa Thiệu Mặc Sâm lên đỉnh cao.
Đương nhiên, song hành với bất
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/dao-dien-cau-no-toi-mot-giai-cp-xuat-sac-nhat/202340/chuong-11.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.