Chương trước
Chương sau
"Gói xong rồi? Đưa anh xem nào."
Bạch Trạch. "..." Cậu nhìn cục bột chưa thành hình trong tay mình, lặng lẽ giấu sau lưng.
Thiệu Mặc Sâm nhịn cười. "Anh dạy em nhé?"
"Em đi xem lò nướng đã được chưa." Bạch Trạch nghiêm mặt, lạnh lùng từ chối.
Bạch Trạch nghe tiếng cười sau lưng, hừ một tiếng.
***
"Bảo bối, em thà rằng xem video cũng không để anh dạy em làm?" Thiệu Mặc Sâm nằm dài lên bàn tố cáo cậu, vẻ mặt bảo bảo rất đáng thương.
Bạch Trạch lặng lẽ ấn nút tạm dừng, mặt không thay đổi nhìn anh.
Thiệu Mặc Sâm giơ tay đầu hàng. "Bảo bối, anh sai rồi, anh vô cùng vô cùng mong muốn dạy em, chắc chắn sẽ không chê em ngốc."
Bạch Trạch tiếp tục nhìn anh.
"Khụ khụ...Anh sẽ không lên giá đâu, gì mà dạy em làm một cái sủi cảo thì đêm nay phải làm một lần chứ, sao người như anh lại làm chuyện đó được? Anh là loại người nhân lúc cháy nhà mà đi hôi của của người ta sao?" Mười phút sau, Thiệu Mặc Sâm nhân lúc cháy nhà mà đi hôi của của người khác vẫn nói khóac mà không biết ngượng.
"Đêm nay ngủ ở thư phòng hay ngủ trong phòng vẫn còn xem biểu hiện của anh." Bạch Trạch vỗ vỗ bờ vai anh. "Thiệu ảnh đế, gánh nặng đường xa rồi."
Hai người trong bếp vừa làm sủi cảo vừa liếc mắt đứa tình.
Ngoài phòng khách lại gà bay chó sủa.
Nọc độc của Bạch Kỳ văng tứ tung. "Có phải cô đang ước không có người em trai này mới tốt không?"
Vivian vội vàng nói. "Chồng, anh đừng nói nhảm có được không? Chị Thiệu, không phải chị muốn em trai tôi và em trai chị chia tay sao?"
Thiệu Viện Viện vừa muốn mở miệng đã bị chặn lại.
"Chia tay cái gì? Ly hôn đấy. Thà hủy một ngôi miếu cũng không phá một cuộc hôn nhân, lớn vậy rồi còn không hiểu sao?" Bạch Kỳ tiếp tục cắm thêm một dao.
"Chồng, anh lại quên rồi, chị này tiêu chuẩn cao quá nên chưa kết hôn mà." Vivian vô tội nhắc nhở.
"Mẹ, con biết cái này này. Con cũng đang độc thân mà." Laura nhỏ ghé vào đùi mẹ Thiệu, nắm chặt lấy đầu ngón út, khó khăn nói. "Thà hủy một..."
Mẹ Thiệu nói tiếp. "Một ngôi miếu cũng không phá một cuộc hôn nhân. Laura thật hiểu chuyện."
Mẹ Bạch xấu hổ cười. "Bà thông gia, ngại quá..."
"Cái này thì ngại gì? Sự thật mà thôi." Mẹ Thiệu khoát tay.
Vợ chồng Bạch Kỳ kẻ xướng người họa chế giễu Thiệu Viện Viện một trận, cuối cùng còn nói. "Cô không thích em cô nhưng nhà tôi lại thích nó."
Thiệu Viện Viện giận đến run môi, lớp phấn trên mặt đã nhanh chóng biến mất.
Mẹ Thiệu làm như cái gì cũng không thấy, ôm Laura. "Dắt bà lên xem phòng con đi."
Đầu năm nay bà mới biết chuyện này, nhịn đến cuối năm, bây giờ cũng có người thay bà nói rồi, bởi vì Thiệu Viện Viện cảm thấy bà chiều em trai mình hơn, nhưng so với hai đứa con trai trong nhà, Thiệu Viện Viện là đứa được cưng chiều nhất, bà đột nhiên cảm thấy vài chục năm này chẳng đáng giá.
Bà nghĩ, đứa nhỏ ngày nào cũng bám lấy bà gọi mẹ ơi đã chẳng quay về nữa.
"Bà, sao bà lại khóc?"
Laura dùng đầu ngón tay ngắn ngủn nhẹ xoa khóe mắt bà.
"Bà không sao....chỉ muốn....sau khi Laura lớn lên phải là một cô nhóc hiểu chuyện."
Laura vỗ ngực mình. "Đó là tất nhiên rồi."
***
"Cứ để chị ấy đi vậy sao?" Bạch Trạch nhìn tuyết lớn ngoài cửa.
"Mặc chị ấy đi." So với mẹ Thiệu, anh và Bạch Trạch đã sớm chấp nhận chuyện này, chuyện quan trọng nhất là hai nhà có thể vui vẻ ăn tết cùng nhau, còn lại đều không quan trọng.
"Bảo bối, thay anh đi đón ông qua đây đi."
Bạch Trạch liếc anh, Thiệu Mặc Sâm đáng thương nói. "Ông gặp em ông mới cười, em mới là cháu ông, nhanh đi đi."
Quả cầu nhỏ Bạch Trạch bị đẩy ra cửa, cậu vô cùng hoài nghi hành động của bản thân có thể bị chế ngự hay không?
"Chú ý an toàn, đi nhanh về nhanh." Thiệu Mặc Sâm vẫy vẫy tay, cắn một cái trên mặt cậu.
"Em trai." Phía sau Thiệu Mặc Sâm bị người ta chọc, đóng cửa lại, quay đầu đã thấy khuôn mặt nhăn nhó của Bạch Kỳ. "Có phải giấu em anh làm chuyện gì không?"
Anh ta không tin hai đứa ước gì có thể hợp thành một sẽ chủ động xa nhau. Ngay từ đầu Bạch Kỳ cũng không chịu nổi hai người cứ dính nhau như thế, nhưng sau khi biết tính chất của công việc và mọi chuyện sau này thì mới hiểu tại sao.
Đại khái là - trước ánh sáng chiếu rọi anh không thể yêu em, vậy ở nơi ánh sáng không chiếu tới, anh sẽ dùng hết sức lực để yêu thương em.
Thiệu Mặc Sâm cười haha hai tiếng, ôm lấy vai Bạch Kỳ. "Anh, chúng ta vào trong rồi nói."
***
Trước đêm tất niên, trong phòng bếp gà bay chó sủa, mẹ Thiệu bảo Thiệu Mặc Sâm không biết làm gì, Bạch Trạch lại chê anh chân tay vụng về, một bên là mẹ, một bên là vợ, Thiệu Mặc Sâm muốn xuống bếp cũng không được, anh nhún vai, cảm thấy vừa ảo não lại vừa ngọt ngào.
Thiệu Mặc Sâm đổi áo len thành thương hiệu mình quảng cáo, bên trong mặc áo sơ mi, giơ tay tự quay một video.
Vừa muốn đăng lên Weibo đã bị Bạch Trạch hô ngừng. "Em giúp anh sửa rồi lát nữa đăng."
Bạch Trạch mở vi tính ra, Thiệu Mặc Sâm nhất định phải chen chung trên một cái sofa với cậu. Bạch Kỳ mắt không thấy tâm không phiền nhanh chóng vào thư phòng xem cha mình và cha Thiệu chơi cờ. Ông nội dụ dỗ Laura chơi cùng mình, chỉ còn Vivian tận mắt thấy mọi chuyện--
"Chỗ đây cắt sao?"
Bạch Trạch lắc đầu. "Để lại đi." Đó là cảnh Laura ôm đùi Thiệu Mặc Sâm gọi một tiếng. "Chú nhỏ." Không thấy người, chỉ nghe thấy giọng trẻ con non nớt làm cho video tràn đây không khí mừng năm mới.
"Ah." Thiệu Mặc Sâm ngạc nhiên phát hiện mình quay được bóng lưng Bạch Trạch. "May là để em xem lại."
Bạch Trạch nhướn mày làm như không thấy.
"Bảo bối?"
Bạch Trạch quay đầu cười, đặt một nụ hôn lên môi anh. "Không phải bảo chụp được thì nhận sao?"
Thiệu Mặc Sâm im lặng, không biết trả lời cậu thế nào.
Bạch Trạch dùng Weibo Thiệu Mặc Sâm đăng video lên.
"Đứng lên, đi thay quần áo rồi ăn cơm."
Thiệu Mặc Sâm ghé đầu lên bờ vai cậu, Bạch Trạch xoa xoa mái tóc mềm mại của anh. "Sao thế?"
"Bạch Trạch, anh rất vui." Trong lòng giống như có dòng nước ấm chảy qua, trong khoảng thời gian ngắn không biết diễn tả cảm xúc của mình như thế nào.
Bạch Trạch cong môi, nhỏ giọng nói. "Không thể làm hư Laura được."
"Anh mặc kệ."
Vivian yên lặng nhổ nước bọt, có phải hai người bọn họ bị keo 502 dính chặt không thể tách rời hay không? Thực ra cô không biết trên đời này ngoại trừ keo 502 còn có keo 520 không (520: Anh yêu em).
Bạch Trạch kéo Thiệu Mặc Sâm về phòng thay quần áo, áo len của cậu và Thiệu Mặc Sâm là do mẹ Thiệu đan, một đen một trắng, không được thời thượng như bộ đồ Thiệu Mặc Sâm hay mặc nhưng anh lại cảm thấy ấm áp.
Laura thấy hai chú nhỏ của mình đi xuống, chớp mắt chỉ vào hai người họ, nói. "Oreo" (Bánh oreo đọ)
Mọi người suy nghĩ một chút, bỗng nhiên cười to.
"Ăn cơm, cầm bát đũa, rót rượu, Laura con chỉ có thể uống nước trái cây thôi, rửa tay đi..."
***
"Ôi chao..." Mẹ Bạch vỗ đầu một cái. "Tiểu Sâm, có phải con từng bảo tới núi Alps chơi không?"
"Con muốn trượt tuyết." Laura vui vẻ kêu.
Bạch Trạch vừa định gật đầu đã bị Thiệu Mặc Sâm bác bỏ.
Thiệu Mặc Sâm cười. "Năm nay không đi núi tuyết, Laura, chúng ta đi biển được không?"
Laura bĩu môi, Thiệu Mặc Sâm tiếp tục dụ dỗ nói. "Có thể lặn, có thể thấy người cá, con còn có thể biến thành nàng tiên cá nữa."
"Ah, con muốn đi biển."
"Sao thế?" Bạch Trạch kéo Thiệu Mặc Sâm sang một bên.
Thiệu Mặc Sâm đột nhiên nắm chặt tay cậu, một lát sau buồn bực nói. "Không muốn thấy tuyết..." Về nhà thì được nhưng anh không muốn lên núi tuyết.
Tim Bạch Trạch mềm nhũn, biết là mình dọa anh sợ rồi. "Được, vậy thì chúng ta đi biển."
Nhưng khi những người khác vui vẻ bàn bạc xem nên đi đâu, hai người lại cảm thấy sầu đời, hai người bọn họ tới biển? Không bị paparazi chụp mới lạ.
Buồn bực cả tối, Thiệu Mặc Sâm bị Laura quấn lấy muốn chú nâng mình cao cao, anh đột nhiên nghĩ tới. "Chúng ta có thể mượn đảo của Khương Kỳ, bảo bối, gọi điện thoại đi."
Bạch Trạch cảm thấy đây cũng là một cách, điện thoại di động của cậu đang sạc pin, sau khi tính toán thời gian bên Mỹ, biết Khương Kỳ còn chưa ngủ, nhanh chóng dùng điện thoại Thiệu Mặc Sâm gọi.
"Tút - tút -"
"Anh, nghe điện thoại đi." Giang Nguyện gọi. "Là điện thoại anh Thiệu."
Khương Kỳ không muốn động đậy. "Em nghe giúp anh đi."
"Chào anh Thiệu, chúc mừng năm mới."
Bạch Trạch sửng sốt. "Tiểu Nguyện, chúc mừng năm mới."
"Đạo diễn Bạch?" Giang Nguyện cũng sửng sốt, hai người đều cầm trên tay điện thoại không thuộc về mình, nói chuyện cùng nhau.
"Anh nói đảo Bích Thúy sao?" Giang Nguyện kinh ngạc. "Anh cũng muốn mượn? Lúc trước Tôn Khiên cũng hỏi anh em rồi."
"Đạo diễn Bạch, hai người ở chung được không?"
Bạch Trạch từ chối cho ý kiến, kéo Thiệu Mặc Sâm qua đây cùng nhau bàn bạc.
Giang Nguyện cầm điện thoại đi tìm anh trai, bốn người cùng nói chuyện với nhau, nhanh chóng đã quyết định kế hoạch nghỉ phép.
Laura nghe được có nhiều người cùng đi, vui vẻ nhảy cẫng lên. Cô bé còn nhớ mỗi khi đi chơi với chủ nhỏ, không được đi tới những nơi nhiều người...
Tiếng chuông 0 giờ vang lên, bên ngoài cửa sổ đã bắn pháo hoa lộng lẫy, Thiệu Mặc Sâm cầm bàn tay Bạch Trạch, cúi đầu hôn lên. "Chúc mừng năm mới, bảo bối, anh yêu em."
Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.