Chương trước
Chương sau
Editor: Mèo Mướp Thích Ngủ
Beta: Xuân Hoàng
Giản Ninh thấy trên kệ để ảnh của Lý Dao, ban đầu cô còn tưởng do mình nhìn nhầm. Đi vào cầm lên mới thấy, đúng là Lý Dao thật!
Cô nhìn ba mẹ bên cạnh một chút, mang theo sự khó hiểu, hỏi: “Ba, mẹ, vì sao trong nhà lại có ảnh của Lý Dao vậy ạ?” Còn dùng một cái khung vàng rực để trang trí rồi đặt ngay cửa ra vào, vị trí dễ thấy nhất nữa chứ.
Giản Ninh nhìn về phía mẹ Giản trước, mẹ Giản xấu hổ chỉ chỉ về phía ba Giản.
Giản Ninh lại nhìn về phía ba mình, mặt ba Giản vẫn chưa thể tin được: “Ninh Ninh, này… Con không giới thiệu hả?” Cho dù đáp án đã rõ ràng nhưng dường như ông vẫn chưa hết hy vọng với Lý Dao…
Giản Ninh vừa nghe, chán nản vỗ trán, biết ba mẹ lầm người.
Cô đi đến bên người Trình Dập, một tay vô cùng thân thiết khoác vào tay anh, một tay mềm nhẹ đặt lên ngực anh: “Ba, mẹ, để con chính thức giới thiệu với hai người, người này là bạn trai của con, Trình Dập.”
Trình Dập cho dù sự ghen tị đã bay tràn ngập trong lòng nhưng đối mặt với ba vợ tương lai, có khổ cũng chỉ có thể nuốt vào bụng. Ai kêu anh muốn lấy cục cưng của người ta về làm vợ chứ…
“Con chào chú dì ạ.” Anh cười đưa quà cho mẹ Giản.
Mẹ Giản vui vẻ nhận quà. Cho dù là Lý Dao hay là Trình Dập, đều là người trẻ tuổi ưu tú, người nào làm con rể bà cũng hài lòng! Bà mời Trình Dập vào phòng khách ngồi chơi.
Giản Ninh đứng chỗ thay giày nhìn người ba đang buồn bã yếu đuối của mình.
Ba Giản cực kỳ vô tội, đi vào hai bước, nhỏ giọng than thở: “Con nói sớm cho ba mẹ biết bạn trai con là ai, không phải là được rồi sao, cứ úp úp mở mở.”
Giản Ninh:...
Được rồi, nồi con đội.
Lúc ăn cơm, ba Giản nhìn con rể tương lai thật sự, trong lòng rất áy náy, liên tục gắp thức ăn cho Trình Dập, bù đắp cho sự nhầm lẫn của mình. Trình Dập cũng nhận ra ý nghĩ của ba Giản nên liên tục kính rượu với ông. Hai người đều đang cố gắng hết mình để quên đi lịch sử xấu hổ, để Lý Dao trở thành quá khứ.
Sau khi ăn cơm xong, mọi người đến sofa ngồi xem tv và nói chuyện phiếm.
Nhà Giản Ninh thế nào Trình Dập biết rõ. Ba mẹ Giản Ninh cũng rất rõ tình hình của Trình Dập, dù sao lên mạng tra sẽ ra, đa số toàn cảm thấy đáng tiếc cho chuyện tình yêu của cha mẹ Trình Dập.
Hai bên cũng không cần phải hỏi để hiểu thêm cái gì, vì thế mẹ Giản hỏi ý định sau này của Giản Ninh và Trình Dập: “A Dập, tuổi Ninh Ninh không còn nhỏ nữa, hai đứa định khi nào kết hôn?”
Giản Ninh đang gặm táo, nghe mẹ mình hỏi vấn đề này thì khó tin hỏi lại: “Mẹ, con mới 25.”
Mẹ Giản bĩu môi: “Hàng xóm cách vách nhà chúng ta là bạn học của con, năm nay đã sinh tới đứa thứ hai rồi, con còn không biết xấu hổ nói mình mới 25 à!”
Ba Giản mất hứng, “25 thì sao? Con gái cưng của tôi cho dù là 52 tuổi cũng là hòn ngọc quý trên tay tôi! Bà không cần phải giống mấy bà hàng xóm bên ngoài, thích dùng tuổi để phán xét một người, tôi cũng sắp 60 rồi nhưng vẫn thấy mình rất trẻ!”
Mẹ Giản bóp vai ba Giản, dùng ánh mắt khiển trách nhìn ông: “Ông với ai là người một nhà hả? Cứ tới thời khắc mấu chốt là lại ra tay phá dỡ đài của tôi!”
Trình Dập đúng lúc lên tiếng: “Chú dì, con không dám giấu diếm, con là người rất mong mỏi có thể có tổ ấm gia đình. Nhưng công việc của con và Giản Ninh đặc biệt, mấu chốt là phải xem khi nào Giản Ninh muốn kết hôn. Chỉ cần cô ấy muốn, con sẽ lập tức cầu hôn.”
Mẹ Giản vốn cho rằng lời này của anh là muốn thay bà và chồng phá giải sự xấu hổ, nhưng nghe xong thì những lời của anh đều rất chân thành, bà cảm thấy Trình Dập thật sự đặt con gái bà trong tim.
Sau khi ba Giản nghe xong hỏi con gái: “Ninh Ninh, vậy còn con? Tuy nói dù con bao nhiêu tuổi vẫn còn là con của ba nhưng cũng cố gắng đừng như mấy ngôi sao nữ ngoài kia, rõ ràng đều có bạn trai mà năm sáu chục tuổi cũng không chịu lập gia đình."
Giản Ninh:...
Về vấn đề này, cô vẫn chưa muốn đối mặt, là vì cô không đưa ra một đáp án có thể làm mọi người vừa lòng. Nhất là đối với Trình Dập, cô càng cảm thấy áy náy.
“Hmmm… Bây giờ con vẫn chưa suy nghĩ đến chuyện kết hôn.”
Ba Giản và mẹ Giản nhìn nhau, đều khẽ nhíu mày.
Ở gia đình bình thường, cho dù cha mẹ tiến bộ mức nào cũng hi vọng con mình sau khi ổn định công việc có thể thuận lợi kết hôn sinh con.
Giản Ninh có thể đoán được biểu cảm của cha mẹ nên cúi cầu không dám nhìn hai người.
Lúc này, bàn tay to ấm áp của Trình Dập ôm bả vai Giản Ninh, anh ôn nhu nói: "Không sao, anh chờ em, bao lâu cũng được."
Trong lòng Giản Ninh như được ánh sáng chiếu rọi, ngẩng đầu nhìn anh, cái gì cũng chưa nói mà cầm chặt tay anh.
Cha mẹ Giản Ninh đều thấy hành động nhỏ này, lúc này mới hoàn toàn chấp nhận chàng rể tương lai.
**
Hai ngày sau, cha mẹ Giản Ninh đến sân bay tiễn con gái và con rể tương lai.
Ba Giản vẫn nhớ Lý Dao nhiệt tình đón tiếp mình nhưng ông lại không có cách nào báo đáp cậu ấy. Vì thế trước khi chia tay nên cố ý dặn dò Trình Dập: “Chàng trai Tiểu Lý kia không tệ, con trở về nói cảm ơn giúp chú, nói sau này nếu cậu ấy đến dù phải xin nghỉ chú cũng sẽ đón cậu ấy toàn bộ hành trình!”
Trong lòng Trình Dập lập tức chua lè, nhưng trước mặt ba vợ tương lai, anh phải biểu hiện hào phóng vì thế cười đồng ý.
Sau khi trở lại Trục Ảnh, Lý Dao cười đi tới văn phòng Trình Dập.
“Nghe nói Giản Ninh dắt cậu về ra mắt ba mẹ! Chúc mừng nha! Cuối cùng cậu cũng có một cái danh phận rồi!”
Trình Dập lạnh lùng liếc Lý Dao một cái, đem lời dặn dò của ba vợ tương lai truyền đạt.
Lý Dao sau khi nghe xong, vui vẻ xoa tay nhưng thấy sắc mặt Trình Dập không tốt, trong lòng khó hiểu: “Nè, cậu sao thế? Vì sao lại có dáng vẻ khó chịu mặt mày cau có?”
Trình Dập cũng không nào thể nói: “Bởi vì cha mẹ vợ tương lai của tôi rất thích cậu nên tôi thấy ghen tị.”
“Không có gì, tôi nghĩ lại, tôi thân là con rể mà lại không thực hiện được trách nhiệm và nghĩa vụ của mình. Sau này chú với dì có đến thành phố A nữa, tôi phải đích thân đi cùng.” Anh vỗ vỗ bả vai Lý Dao, nói đùa: “Không thể cho cậu có cơ hội được chào đón hơn tôi được.”
Lý Dao không biết chuyện "Ảnh chụp", chỉ cảm thấy Trình Dập trước kia không phải người để ý những việc nhỏ thế này, lời này của cậu ta cực kỳ lạ lẫm.
“Lão Trình, tôi đã từng thấy tính chiếm hữu bạn gái mạnh nhưng chưa từng thấy ai có tính chiếm hữu cha mẹ vợ mạnh như vậy đâu.”
Trình Dập làm như không có gì mà uống một ngụm trà, nhìn ra ngoài cửa sổ, trong lòng nghĩ đến một loạt “Quy tắc ứng xử dành cho con rể tốt”.
**
“Giang sơn mỹ nhân” dự kiến ​​buổi ra mắt vào đêm mùng 1 Tết.
Đêm ba mươi, Trình Dập đưa Giản Ninh đến biệt thự của Khương Lam đón năm mới.
Lần đầu Giản Ninh dùng thân phận con dâu gặp Khương Lam, dù không căng thẳng như lần trước Trình Dập đi gặp ba mẹ mình nhưng cũng rất lo lắng không biết suy nghĩ của bà ấy như thế nào về thân phận mới này của cô.
May mà Khương Lam cực kỳ thích Giản Ninh, đêm đó đã trực tiếp tặng cô một bộ châu báu quý giá của mình.
Khương Lam không hỏi chuyện gì mà nói những lời tâm tình: “Thân là nhân vật công chúng, việc tư nên được bảo mật tốt hơn. Dù tình cảm vững chắc, nhưng bị người khác xì xào chỉ trỏ cũng sẽ dễ biến đổi.”
Giản Ninh ghi tạc lời nói của Khương Lam trong lòng, lúc về nhà, nhìn Trình Dập đang chuyên chú lái xe dưới ánh đèn đường, lẳng lặng suy nghĩ: “Nếu bạn gái của anh ấy là người bình thường, như vậy sau khi đi gặp ba mẹ hai bên thì sẽ thế nào? Có thể đã đến bước đàm hôn luận gả rồi.”
Trình Dập nhận thấy ánh mắt của cô, quay đầu cười hỏi: “Sao lại nhìn anh chằm chằm như thế, muốn được anh kí tên à.”
Giản Ninh bị anh trêu bật cười.
Đến cửa nhà Giản Ninh, Trình Dập dịu dàng nói: “Nghỉ ngơi sớm một chút, tuy ra mắt vào buổi tối nhưng em còn phải gặp giới truyền thông, phỏng chừng phải bận rộn cả ngày.”
Giản Ninh thấy anh xoay người đi, bỗng nhiên cực kỳ không nỡ, giữ chặt cánh tay anh lại, kéo anh đến gần cửa.
Trình Dập một tay bị kéo, tay kia cũng thuận tiện đóng cửa lại: “Sao thế?”
Giản Ninh đè anh trên cửa, cả người đều dán lên người anh, toàn thân mềm mại: “Em không muốn đón năm mới một mình, anh đến đón chung với em đi. Qua năm mới cũng chịu đựng em thêm một năm nữa nhé.”
Trình Dập xem đồng hồ trên tường, hiện tại là 11 giờ rưỡi, hiện tại ở cùng cô thêm nửa giờ, cũng sẽ không làm chậm trễ cô nghỉ ngơi.
Vì thế Giản Ninh ngồi ở trên ghế sofa, tựa vào trong lòng anh, cảm thấy mỹ mãn xem tiết mục cuối năm. Cô bưng một chén anh đào, ăn một trái cũng sẽ đút Trình Dập một trái.
Trình Dập thấy đôi môi cô bị nước trái cây nhuộm đỏ, cô đang ngậm một quả, trông môi cô cứ như quả anh đào mọng nước.
Trên TV chuẩn bị đếm ngược, Giản Ninh phun hột ra chờ năm mới đến. Bỗng Trình Dập nhẹ nâng cằm cô lên, cô theo tay anh, quay đầu lại đối mặt với anh.
Ngay sau đó, nụ hôn anh ập đến.
Nụ hôn của anh từ trước đến nay đều mãnh liệt, Giản Ninh bị anh ôm eo, tay vòng lên cổ anh, cơ thể như không còn thuộc quyền khống chế của mình nữa, toàn bộ đều dựa theo sự sắp xếp của anh.
Càng hôn càng cháy bỏng, thân thể Giản Ninh càng lúc càng mềm.
Trong đầu cô như đống nhùn nhão, đã quên động não thế nào, chỉ có thể nương theo động tác của anh, bay bay lên mây.
Cô bị ôm đến giường, bên tai truyền đến tiếng kẽo kẹt của giường. Cô mở mắt mê ly nhìn Trình Dập, khóe mắt lấp lánh ánh nước như muốn xin anh nhẹ nhàng nhưng đổi lại là sự xâm chiếm mãnh liệt hơn.
Một đêm không khống chế được, Trình Dập đau lòng nhìn Giản Ninh kiệt sức bên cạnh, trong lòng tự trách, lo lắng không biết có ảnh hưởng đến trạng thái làm việc ngày mai của cô hay không.
Sau khi mệt mỏi, Giản Ninh ngủ rất sâu.
Trình Dập nhìn khuôn mặt ngủ ngon của cô, nghĩ thầm nếu mỗi đêm đều có cô nằm trong ngực anh ngủ thì thật là tốt.
Đáng tiếc, chỉ có thể nghĩ mà thôi.
Nếu hai người họ ở chung, hôm sau đám phóng viên có thể moi được tin tức ngay.
**
Hơn 7 giờ sáng mùng 1 tết, Trình Dập trong nhà Giản Ninh rửa mặt, bóp mặt Giản Ninh vẫn còn buồn ngủ mông lung trên giường, cười cười rồi rời khỏi nhà cô.
Anh chuẩn bị lái xe về nhà trước, đổi một bộ quần áo rồi mới đến Trục Ảnh.
Nhìn trời xanh mây trắng của buổi sáng sớm, trong lòng anh vô cùng vui sướng và khoan khoái sau một *** mà không biết tối qua anh cùng Giản Ninh lên lầu cho đến khi anh lái xe ra khỏi cổng tiểu khu lúc nãy đều bị phóng viên mai phục cả đêm chụp lại hết.
Lần này đám phóng viên không làm như trước, hỏi người trong cuộc có mua không nữa mà trực tiếp đưa Trình Dập và Giản Ninh lên hot search.
Sau khi tỉnh ngủ, Giản Ninh đang đánh răng thì nhận được điện thoại của Dương Hi.
Dương Hi: “Em với ông chủ Trình làm gì thế? Hôm nay lần đầu em xuất hiện lại có tin nổi lên nữa rồi!”
Trong miệng Giản Ninh toàn kem đánh răng, nói năng không rõ: “Hả? Chị nói cái gì thế?”
Dương Hi: “Em xem hot search Weibo đi!”
Giản Ninh không hiểu đầu cua tai nheo gì mở Weibo lên, nhìn thấy hot search thì run tay, bàn chải đánh răng “Cạch” một tiếng, rơi thẳng vào lavabo.
Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.