Editor: Mèo Mướp Thích Ngủ Beta: Xuân Hoàng Giản Ninh nhìn microphone dựng đứng trước mắt, tuy cô không nhìn xuống chỗ khán giả nhưng cũng có thể cảm giác được vô số đôi mắt tò mò đang nhìn chằm chằm vào cô. Cô gấp đến mức trên trán rịn đổ mồ hôi, hai tay nắm lại đặt trước người, ngón cái nằm trong lòng bàn tay, cào đến độ sắp trầy da. Thân là diễn viên chuyên nghiệp, lúc này nụ cười trên mặt cũng bắt đầu có vẻ mất tự nhiên. Ở cuối hàng ghế khán giả Trình Dập tháo mũ và mắt kính, thoải mái đi lên sân khấu. Trình Dập giống như một vị hoàng tử, hai tay đút túi, dưới ánh đèn chiếu rọi, không nhanh không chậm đi lên sân khấu. Sự chú ý của mọi người bị Trình Dập hấp dẫn đi, Giản Ninh không chớp mắt mà đặt tầm mắt lên người Trình Dập. Lam Di chuyển microphone đến trước mặt Trình Dập, cười hỏi: “Đạo diễn Trình, cậu đây là đi lên làm anh hùng cứu mỹ nhân sao?” Trình Dập nhìn Giản Ninh một cái, trong mắt có ý cười. Giản Ninh lại không có chút an tâm nào, ngược lại càng căng thẳng hơn. Cô đang nghĩ có phải Trình Dập nhất thời xúc động hay không, trong chương trình thừa nhận quan hệ của hai người? Người xem sẽ có phản ứng thế nào? Fans của cô có thể chấp nhận không? Chuyện này đối với công ty có thể tạo ra ảnh hưởng gì hay không? Trình Dập nhận microphone, nhìn qua người xem một vòng, cuối cùng tìm thấy ống kính: “Thật ra hôm nay con tới là để nhìn dì Lam.” Lam Di nhíu mày, thằng nhóc này, biết nói thật đấy. Trình Dập đối mặt với Lam Di, tỏ vẻ vô cùng thành thật: “Con ở trong TV thấy chương trình của dì, đạo diễn Lư có thể làm chứng, con từng nói với ông ấy việc này cho nên đạo diễn Lư cố ý tặng con một vé vào cửa, giúp con hoàn thành tâm nguyện có thể đến trường quay xem chương trình của dì.” Người trong giới vừa nghe đã biết lời này của anh là nói xạo. Với địa vị của anh còn phải chờ Lư Hoài đưa vé ư? Anh muốn đến trường quay xem chương trình, nếu anh muốn thì ngay cả đài trưởng cũng có thể đến xem cùng anh. Lam Di là người từng trải, thấy đến điểm nên dừng thì sẽ dừng, đạt được hiệu quả chương trình là được nên lúc này cũng bắt đầu đưa thang cho Trình Dập đi xuống. Bà vỗ vỗ vai Trình Dập, nói với người xem: “Mọi người gọi cậu ấy là đạo diễn Trình, còn tôi đều gọi là A Dập. Tôi với ba mẹ cậu ấy là bạn bè vài thập niên, là người đã nhìn cậu ấy lớn lên. Trình Dập là một người có nhiều cảm xúc đặc biệt…” Người xem đều cho rằng bà ấy muốn tiết lộ tin hot, kết quả sau đó lại nói: “Ví như chuyện rất kính trọng tôi này.” Trên dưới sân khấu đều cười vang. Giản Ninh cùng mọi người vỗ tay mỉm cười, cố gắng khống chế biểu cảm, không dám đưa mắt nhìn Trình Dập cái nào, sợ bị người chụp hình rồi nói cô liếc mắt đưa tình nhìn Trình Dập vân vân mây mây… Nhưng mà khi Trình Dập hoàn hảo phá vỡ nguy cơ, Giản Ninh lại không thể vui vẻ nổi. Trong lòng cô có một âm thanh vẫn luôn hò hét muốn nói cho cả thế giới biết, anh chính là người yêu của cô! ** Trước và sau tết Nguyên Đán là khoảng thời gian vội vàng nhất của mỗi nhà. Sau khi ba mẹ Giản Ninh đặt xong đồ tết thì mới gọi điện thoại cho Giản Ninh. Ba Giản: “Ninh Ninh, khi nào con về nhà ăn tết?” Giản Ninh nhìn vào ngày tháng trên lịch, thở dài: “Ba, tết năm nay con có bộ phim điện ảnh sẽ chiếu, chắc là sẽ không về được.” “Hả?! Tết cũng không về nhà?!” Giọng điệu ba Giản giống như nghe nói Trái Đất sắp đụng Sao Hỏa. Giản Ninh nghe được phản ứng của ba mình thì cười ra tiếng: “Hiện tại con cố gắng nhân lúc còn trẻ thì phấn đấu vài năm, mong ba mẹ hiểu cho con. Nhưng mà, trước năm mới con có thể về, hơn nữa…” Cô cười ngại ngùng: “Con sẽ dắt bạn trai về ra mắt ba mẹ!” Ba Giản vừa nghe, lập tức nghiêm túc lên: “Cái gì, con có bạn trai? Đối phương là người thế nào? Làm nghề gì?” Mẹ Giản bên cạnh sau khi nghe được, cũng căng thẳng hơn, hỏi thêm: “Ông hỏi thử xem bạn trai con bé cao thế nào!” Mẹ vợ luôn là người quan tâm đến chiều cao của con rể nhất… Giản Ninh cười: “Hai người từng gặp anh ấy rồi, giờ con sẽ không nói là ai đâu, đợi lúc gặp mặt sẽ cho mọi người ngạc nhiên!” Ba Giản nghĩ tới lần trước đến đoàn phim thăm ban, Lý Dao nhiệt tình chiêu đãi hai người, hài lòng cười đến không khép miệng được: “Được được, ba mẹ chờ mong hai đứa về!” Sau khi cúp máy Giản Ninh lập tức gửi voice chat cho Trình Dập, sự ngọt ngào trong giọng nói vượt quá mức cho phép: “A Dập, mấy ngày nữa anh về quê với em được không? Đến gặp ba mẹ em.” Qua một phút… Trình Dập: “Được.” Trình Dập: “Anh nên mang quà gì thì tốt?” Trình Dập: “Em thấy anh nên mặc đồ nghiêm túc hay nên mặc đồ thoải mái?” Trình Dập: “Sau khi ba mẹ em biết anh là bạn trai em thì có phản ứng gì?” Cho dù hiện tại không thấy dáng vẻ Trình Dập nhưng từ những tin nhắn trả lời liên hoàn kia cũng có thể thấy được hiện tại anh lo lắng căng thẳng thế nào. Giản Ninh ở nhà một mình mà nhịn không được ở trên giường lăn qua lăn lại cười ha ha, vừa cười vừa gửi voice chat: “Sao anh lại đáng yêu như vậy chứ? Anh mặc thế nào cũng được, anh từng gặp ba mẹ em rồi mà, rất dễ gần. Em vẫn chưa nói anh là bạn trai em đâu, em định đến đó sẽ cho ba mẹ một sự ngạc nhiên!” Con rể tương lai là người ưu tú như vậy, ba mẹ nhất định sẽ rất vui nhỉ? Trình Dập ở văn phòng nghe được voice chat của cô thì đi đến cửa sổ mở nó ra, gió lạnh thổi qua vẫn chưa đủ, anh lại mở vài nút cổ áo, thở ra một hơi. Hai ngày sau, Trình Dập và Giản Ninh đeo kính râm, khẩu trang xuất hiện ở sân bay. Hai người cải trang như thế ngồi ở khoang hạng nhất vậy mà vẫn bị nhận ra. Cũng may người nhận ra là một tiếp viên hàng không trung niên, vừa thấy đã biết là người chín chắn chững chạc có năng lực nghiệp vụ tốt cho nên dù ngạc nhiên cũng rất nhanh đã bình tĩnh, cũng không hỏi gì nhiều. Chỉ là từ sau khi bị nhận ra, nhóm tiếp viên hàng không thay phiên tới chủ động phục vụ cho Trình Dập và Giản Ninh, ngoài mặt còn giả vờ như không biết gì trông rất tự nhiên. Giản Ninh đã quen, Trình Dập thì không thèm để ý, suy nghĩ hai người đều dời đến chuyện sau khi tiếp đất. Trình Dập: “Hai ngày tới anh đến khách sạn thuê phòng ở hử?” Giản Ninh nghĩ nhà mình hai phòng ngủ một phòng khách, quả thật không có phòng trống cho Trình Dập, phòng cô thì vì có ba mẹ ở nhà nên cô thấy ngại nếu ngủ chung với Trình Dập, mà để Trình Dập ngủ trên ghế sofa thì quá tội nghiệp anh. Giản Ninh gật gật đầu: “Vậy chờ sau khi xuống máy bay, chúng ta đến khách sạn để đồ của anh lại rồi hãy đến nhà em.” “Được.” Tới khách sạn, nhân viên lễ tân thấy Trình Dập và Giản Ninh cùng nhau tới đặt phòng, đồng tử hơi co lại một chút. Thành phố hạng ba có thể nhìn thấy minh tinh là điều không dễ dàng, huống chi còn là hai người đang có scandal. Nhân viên lễ tân rất muốn hét lên một tiếng nhưng thân là nhân viên của một khách sạn 5 sao, sự chuyên nghiệp nhắc nhở cô nàng phải duy trì dáng vẻ cho nên cô nàng dùng vẻ mặt kì lạ giúp Trình Dập làm thủ tục tạm trú. Một mình Trình Dập xách hành lý lên phòng. Giản Ninh ngồi trên sofa ở đại sảnh khách sạn, đeo kính râm xem di động, kế bên chính là vali đồ đạc. Nhân viên lễ tân lén lút chụp trộm Giản Ninh phía xa, gửi vào nhóm: “Mọi người xem đây là ai! Giản Ninh vậy mà lại cùng Trình Dập xuất hiện ở khách sạn!” Dì Bảy của nhân viên lễ tân: “Oimeoi! Hai người bọn họ đến khách sạn cô đặt phòng hả?” Nhân viên lễ tân: “Không phải cùng nhau đặt phòng, chỉ có mình Trình Dập đặt phòng, còn Giản Ninh không ở đây, mấy dì không thấy đồ đạc cô ấy còn ở bên cạnh sao?” Dì Tám của nhân viên lễ tân: “Xùy~ dì vừa định tung tin nóng cho bà con cô bác, cũng không phải là hai người họ đặt phòng, con kích động cái gì?” Nhân viên lễ tân: “À, do hiếm khi gặp được minh tinh nên đương nhiên con thấy kích động rồi.” Cháu gái nhân viên lễ tân: “Dì! Con là fan của Giản Ninh đó! Dì xin chữ ký giúp con nha!” Nhân viên lễ tân thấy giám đốc không ở đại sảnh, cầm giấy và di động, chạy thẳng tới trước mặt Giản Ninh: “Xin hỏi cô có phải là Giản Ninh không ạ? Tôi có thể xin chữ ký và chụp một tấm hay không ạ?” Đang gửi WeChat cho ba mẹ, Giản Ninh ngẩng đầu, cười: “Được mà.” Nụ cười của cô như gió mùa xuân, dịu dàng ấm áp. Nhân viên lễ tân như tắm mình trong gió xuân, trái tim đều nhộn nhạo, chìm đắm trong vẻ đẹp của Giản Ninh. Sau khi chụp ảnh xong, nhân viên lễ tân trở về vị trí làm việc của mình, Trình Dập cũng đã cất xong hành lý đi xuống. Anh kéo vali của Giản Ninh, hai người cùng nhau lên taxi trước cửa rồi rời khỏi khách sạn. ** Ở nhà Giản Ninh, ba Giản làm một bàn đồ ăn ngon. Mẹ Giản nhìn ảnh chụp mới lồng khung đặt trên kệ tủ, lo lắng sốt ruột nói: “Ông ơi, chúng ta chào đón con rể như vậy, có thể chủ động quá hay không?” Ba Giản thề son sắt: “Con rể chúng ta muốn thân phận có thân phận, muốn địa vị có địa vị, từ nhỏ đã ngậm thìa vàng, có cái gì mà chưa từng thấy? Chúng ta dùng cách thẳng thắn nhất, chân thành nhất biểu đạt, mới có thể để nó cảm nhận được sự chào đón thật lòng của chúng ta.” Mẹ Giản xoa mặt, lần đầu gặp con rể ở nhà, trước kia cũng không có kinh nghiệm, bà cũng không biết cách nào tốt thôi thì cứ tạm chấp nhận nghe theo chồng vậy. Trình Dập và Giản Ninh đi đến cửa nhà, tay trái Trình Dập kéo vali, tay phải cầm theo quà, hít sâu, cố gắng thả lỏng. Giản Ninh nhìn đạo diễn lớn lại căng thẳng như thế thì nhịn không được bật cười. Trình Dập liếc cô: “Em còn cười, chờ ngày em đi gặp phụ huynh đi, xem em có căng thẳng không.” Giản Ninh nghẹn cười: “Em gặp chị Lam không thấy căng thẳng gì nha!” Trình Dập:… Tự dưng lại thua một bậc, hơn nữa trong cách xưng hô, vai vế cũng thua một bậc. Giản Ninh cong cong mắt gõ cửa. Cánh cửa được mở ra từ bên trong, âm thanh đầu tiên mà Giản Ninh cùng Trình Dập nghe được là hai tiếng “Bộp bộp”, tiếp theo trong cửa vô số sợi giấy óng ánh từ trên trời rơi xuống, ba mẹ Giản Ninh đồng thời nói―― “Chào mừng!” Cùng với tràn vỗ tay nồng nhiệt, Giản Ninh và Trình Dập đều sửng sốt. Sau khi Ba Giản nhìn thấy Trình Dập còn rất ngạc nhiên: “Ủa? Đạo diễn Trình cũng tới hả?” Sau khi hỏi xong còn nhìn ra sau Trình Dập ngó ngó. Mẹ Giản đã nhận ra sự không hợp lý, bà nghĩ tới tấm ảnh đặt trên kệ tủ, một sự bất an chợt sinh ra. Giản Ninh vì để giảm bớt sự xấu hổ, cố ý cười ra tiếng, kéo tay Trình Dập đi vào.. Mẹ Giản thấy Giản Ninh đưa tay đóng cửa lại, lập tức bước nhanh đến phòng khách, muốn che tấm ảnh lại trước khi Trình Dập đi vào. Nhưng vẫn không kịp, Trình Dập đổi giày ở cửa, liếc mắt một cái đã trông thấy tấm ảnh, sau đó cả người đều không thấy thoải mái. Trên kệ tủ có một khung ảnh rất ấn tượng, trong ảnh là Lý Dao mặc tây trang mang giày da, có thể nhìn ra là ảnh lấy trên mạng được báo chí chụp đăng tải. Mẹ Giản xấu hổ mà cười cười, sắc mặt Trình Dập như trái cà. Ba Giản còn ngây ngốc nhìn ra cửa, hỏi Giản Ninh: “Con rể đâu?” Trình Dập quay đầu lại, sắc mặt giống như một ngàn lít giấm bị đổ: “Con chính là con rể của ngài.” Ba Giản?
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải. Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]