Chương trước
Chương sau
Editor: Không mập một chút nào
Beta: Xuân Hoàng
Hiện tại, Giản Ninh đang ở căn hộ có ba phòng do Khương Lam thuê cho nghệ sĩ của mình.
Trước kia Trương Dư Thiến, Lâm Vân và cô cùng nhau ở đây. Nhưng sau đó, Trương Dư Thiến đã chuyển ra ngoài trước khi hết hạn hợp đồng, còn Lâm Vân thường ngày ở lại trường hoặc về nhà, rất ít khi ghé lại nên bình thường chỉ có một mình Giản Ninh ở đây.
Lần đầu tiên Trình Dập tới đây nên cảm giác có chút vi diệu. Bởi vì tuy đây là nơi ở của Giản Ninh, nhưng anh lại là người đứng tên trên giấy tờ. Vừa nghĩ đến đây, anh liền nghĩ về sau mình sẽ kiếm thật nhiều tiền nuôi gia đình để cô luôn xinh đẹp như hoa, hai người sống vui vẻ hạnh phúc, giống như một câu chuyện cổ tích.
Anh ngồi trên sô pha, đưa mắt nhìn bóng dáng bận rộn của Giản Ninh trong phòng bếp, không biết là do ánh đèn dịu nhẹ trong nhà hay do tiết mục vui nhộn trên TV mà anh cảm thấy vô cùng bình yên, tựa như điều anh khao khát nhiều năm, chính là loại cảm giác như hiện tại.
Ngày thường Giản Ninh rất ít khi uống cà phê, cô không thích cà phê đen quá đắng, pha thêm đường và sữa lại dễ béo, nên cô không quan tâm lắm. Vì thế hiện giờ trong nhà chỉ có loại cà phê hòa tan hai mươi đồng một hộp lớn.
Cô muốn mời Trình Dập uống cà phê, nhưng vừa lấy cà phê từ trong ngăn tủ ra lại nghĩ buổi tối uống cà phê sẽ không ngủ được, vì thế quay đầu lại hỏi anh: “Muộn rồi, hay thôi đừng uống cà phê nữa. Em có nấu chè nấm tuyết để trong tủ lạnh, anh có muốn một chén không?”
Trình Dập cười đáp: “Được.”
Giản Ninh gật đầu, cất cà phê lại trong tủ, lấy hai chén chè nấm tuyết ra, đặt lên bàn trà.
Trình Dập cũng không khách khí, bưng lên ăn, vừa ăn vừa gật gù khen ngợi: “Ngon lắm. Chẳng trách da em đẹp như vậy, thì ra là do ngày nào cũng ăn chè nấm tuyết.”
Giản Ninh cười, cảm thấy vô cùng vui vẻ khi nghe anh khen.
Trình Dập ăn nhanh hơn Giản Ninh, lúc anh ăn xong thì cô mới ăn được một nửa. Anh yên lặng ngồi trên sofa nhìn cô, cô ăn rất nhã nhặn, từng miếng từng miếng một trông như mèo con liếm sữa.
Anh nghĩ tới bộ phim tiếp theo, nhất định phải có một cảnh quay Giản Ninh ăn gì đó, thật sự vô cùng đáng yêu.
Khi ăn mà bị người khác nhìn chằm chằm, cảm giác thực sự kỳ quái. Giản Ninh tay bưng chén, tay giơ thìa quay đầu nhìn Trình Dập một chút, ánh mắt có chút ủy khuất: “Anh đừng nhìn em chằm chằm như vậy.”
Trình Dập cười không nói, vẫn cứ nhìn cô chằm chằm.
Giản Ninh không có biện pháp với anh, anh nhìn cô ăn chứ cũng không phải nhìn cô tắm, cô không thể che mắt không để anh nhìn. Nếu nói anh cũng không nghe, trực tiếp không thèm nói nữa, cô tiếp tục ăn, ăn nhanh lên một chút, như vậy sẽ không bị anh nhìn nữa....
Nghĩ sao làm vậy, Giản Ninh tăng tốc độ ăn nhanh hơn, nhưng có thể là do bị người khác nhìn chằm chằm nên dễ khẩn trương, cô vô tình làm chảy canh ra khóe miệng.
Cô vội vàng để chén chè lên bàn trà, vươn tay tới góc bàn lấy giấy ăn. Nhưng không đợi cô lấy được, Trình Dập đã nhanh tay lẹ mắt rút lấy khăn giấy, giúp cô lau khóe miệng.
Vốn dĩ Trình Dập ngồi một mình trên sô pha, lúc này anh dịch tới bên cạnh Giản Ninh để giúp cô lau khô khóe miệng thì đột nhiên phát hiện hai người đang dựa sát vào nhau. Mắt Giản Ninh to tròn long lanh gần trong gang tấc, anh chỉ cần cúi nhẹ là có thể hôn cô.
Khoảng cách gần như vậy khiến trái tim Giản Ninh đập thình thịch, đôi tay mềm mại không biết đã chạm vào vạt áo sơ mi của Trình Dập từ bao giờ.
Trình Dập hoàn toàn bị khí chất yêu kiều của cô mê hoặc, anh nắm lấy cổ tay cô, nhẹ nhàng áp vào bả vai của cô.
Cuối cùng nhìn thấy Giản Ninh đang run nhẹ không biết là do khẩn trương hay do sợ hãi, anh nghe theo trái tim của mình cúi xuống hôn cô.
Tuy rằng lúc chỉ đạo diễn xuất Trình Dập rất nghiêm túc, nhưng bình thường anh lại là người dịu dàng và lịch sự.
Thế nên Giản Ninh không ngờ nụ hôn của anh lại cuồng dã như lang sói, hơn nữa ham muốn kiểm soát của anh vô cùng mạnh mẽ, nửa thân trên của cô đã bị anh ôm siết lấy, nếu lúc này muốn giãy giụa, chỉ có thể dùng chân đá anh.
Mặc dù như thế, cô lại không phản kháng, dù môi bị anh gặm cắn có chút đau đớn, nhưng cô vẫn để anh đòi lấy.
Đây có lẽ chính là cảm giác thích một người, thích anh nên tự động bỏ qua các tiểu tiết.
Trình Dập yêu chết Giản Ninh ngoan ngoãn như vậy, anh hôn đến mức muốn ngừng mà không được. Nếu không phải cảm thấy hô hấp của cô rối loạn, có lẽ anh không khống chế được chính mình tiếp tục hôn cô.
Giản Ninh dựa vào ngực anh, thở gấp, chờ đến khi hô hấp ổn định lại, cô mới đỏ mặt nói: “Em…… Em mời anh lên đây không phải để làm chuyện này.”
Trình Dập cười cười: “Anh biết, nên anh ra tay trước.” Anh xoa vành tai mềm mại của cô, “Em có trách anh không?”
Giản Ninh lắc đầu.
Loại cảm giác kìm lòng không đậu này, không chỉ một mình Trình Dập.
Cô cũng muốn ngọt ngào bên anh, nhưng hai người không thể mặc kệ chuyện đoàn đội.....
Giản Ninh ngồi thẳng lại, nhưng vẫn bị anh ôm: “Vì sao anh lại cố chấp muốn vợ mình chỉ ở nhà làm một phu nhân hoàn chỉnh?”
Trình Dập ôm cô chặt hơn: “Anh không theo chủ nghĩa nam nhân như vậy, chỉ là anh cảm thấy là vợ thì nên ở nhà toàn tâm toàn ý suy nghĩ cho anh. Nếu em làm việc văn phòng sáng đi chiều về thì anh không có ý kiến gì hết. Nhưng hai chúng ta cùng làm trong giới giải trí, một người là diễn viên một người là đạo diễn, như vậy không được.”
“Em nghĩ thử xem, sau này anh quay phim cả nửa năm mệt mỏi, vừa về đến nhà liền thấy em thu dọn hành lý đi đóng phim. Vợ chồng chúng ta quanh năm gặp nhau không đến vài lần, như thế gọi gì là hôn nhân?”
Giản Ninh: “Anh nói có lý, vợ của ảnh đế Lương lúc đầu cũng là diễn viên, sau đó vì gia đình mới lui về hậu trường. Nhưng mà...” Cô đẩy Trình Dập ra một chút, nhìn thẳng vào mắt anh, hỏi: “Nhưng vì sao không phải là anh từ bỏ công việc đạo diễn, đổi sang một công việc ổn định hơn mà muốn em phải từ bỏ nghiệp diễn?”
Trình Dập không ngờ cô sẽ thắc mắc như vậy, chớp mắt trả lời cô một cách đương nhiên: “Bởi vì anh kiếm được nhiều tiền hơn em, hơn nữa nếu không nhờ anh chống lưng, dù em có cố gắng hết sức thì vẫn gặp khó khăn.”
Giản Ninh á khẩu không trả lời được, không có sự trợ giúp của Trình Dập thì sợ là hiện tại cô vẫn đang diễn vai nha hoàn cho Trương Dư Thiến.
Nhưng mà……
Giản Ninh lùi về phía sau, tránh khỏi phạm vi khống chế của Trình Dập: “Em sẽ không từ bỏ nghiệp diễn, nếu anh không chấp nhận được thì không bằng nhân lúc còn sớm phân rõ giới hạn, để tránh sau này khó chia tay hơn.”
Thật vất vả Trình Dập mới có thể đến gần cô thêm một bước, sao có thể dễ dàng buông tay. Anh đến bên cạnh Giản Ninh, ôm chặt lấy cô,:“Chuyện sau này ai biết trước được, chúng ta đừng tính trước các vấn đề xa xôi như vậy được không? Hiện tại anh thích em, em cũng thích anh, vậy thì vì sao chúng ta không thể ở bên nhau?”
“Nhưng mà……” Giản Ninh còn muốn nói điều gì, Trình Dập đã vươn ngón trỏ đè trên môi cô: “Không có nhưng nhị gì hết, không có vấn đề gì là không giải quyết được. Em đừng vội vàng cự tuyệt anh như vậy. Ít nhất cũng phải cho anh một cơ hội.”
Sao Giản Ninh lại không muốn cho cả hai một cơ hội, cô chỉ sợ rằng... sợ rằng lúc này toàn tâm toàn ý, nhưng cuối cùng lại không thể tiếp tục ở bên nhau, thật sự vô cùng đau khổ.
Nhưng lúc này nhìn thấy ánh mắt kiên định của Trình Dập, cô lại gật đầu.
Trình Dập vừa lòng cười khẽ, nhẹ nhàng sờ mặt cô nói: “Ngoan.”
Anh nhìn đôi mắt ngập nước động lòng người của cô, cảm thấy đây thật sự là sát thủ số một trên thế giới, nháy mắt có thể khiến anh tước vũ khí đầu hàng. Anh đỡ gáy cô, cúi đầu hôn xuống.
Eo Giản Ninh bị anh siết lại, hai thân mình dán sát vào nhau, cô cảm thấy ngọn lửa trong lòng sắp đốt cháy hai người họ.
Cô dùng tia lý trí cuối cùng đẩy anh ra, che miệng anh lại: “Anh... Anh về nhà đi.”
Căn phòng này đứng tên anh, anh có ở lại thì cũng coi như về nhà rồi! Anh thật sự rất muốn chơi xấu như vậy, nhưng anh không làm như vậy.
Trình Dập nắm lấy bàn tay đang che miệng mình, lưu luyến xoa xoa lòng bàn tay cô, giọng nói trầm thấp khàn khàn: “Anh về đây.”
Giản Ninh đưa anh ra tới cửa, khi anh đang đưa tay định mở cửa thì cô gọi: “Trình Dập!”. ngôn tình hoàn
Trình Dập quay đầu lại.
Giản Ninh có chút thẹn thùng, lại cố tự trấn định. Cô duỗi tay nắm cổ áo ảnh, kéo xuống, sau đó nhón chân lên, đặt một nụ hồn chuồn chuồn lướt nước lên môi anh rồi nhanh chóng buông ra.
Trình Dập cười vô cùng dịu dàng: “Em đó, không biết làm như vậy sẽ khiến anh rời đi mà vô cùng luyến tiếc sao.”
Giản Ninh cười thẹn thùng.
Trình Dập bảo cô không cần tiễn nữa, vẫy tay, sung sướng ra về.
Chờ sau khi Giản Ninh đóng cửa lại, trong phòng mất đi hơi ấm của Trình Dập, cô tựa lưng vào cửa, trong lòng bắt đầu bất an lo lắng.
Thật ra thì vấn đề kia vẫn chưa được giải quyết.
Có phải do Trình Dập sử dụng mỹ nam kế không?
**
Trình Dập về đến nhà, sau khi vừa tắm rửa xong, tóc cũng chưa kịp khô, mặc áo choàng tắm, tay mở lon bia, đứng ở ban công gọi điện thoại cho Giản Ninh.
Giản Ninh đang nằm trong chăn, câu được câu không nói chuyện với anh.
Nội dung trò chuyện của hai người không có một chút dinh dưỡng nào, nhưng anh một câu em một câu mang không khí ngọt ngào chịu không nổi, thời gian trôi qua lúc nào không hay.
Dương Hi vừa đi vừa gọi điện thoại cho Giản Ninh, nhưng liên tục báo đường dây bận...
Cô nghĩ trong lòng, Giản Ninh đang nấu cháo điện thoại với ai?
Hôm sau không có lịch trình, cô liền đến Trục Ảnh.
Thật ra cô bị Trình Dập dụ dỗ.
Trình Dập vô cùng bận rộn nên không thể không đi làm, nhưng anh lại muốn độc chiếm Giản Ninh, nên đã yêu cầu cô đi làm cùng mình.
Tuy rằng Giản Ninh đồng ý, nhưng dù sao cũng chỉ vừa mới xác định quan hệ, vẫn còn có chút thẹn thùng. Vì để che giấu hành vi của mình, sau khi tới Trục Ảnh, cô liền đến văn phòng của Dương Hi trước.
Dương Hi có chút kinh ngạc nhìn cô: “Ơ? Sao em lại đến đây? Hôm nay không có lịch trình nào hết.” Cô tưởng Giản Ninh buồn chán nên tới tìm mình nói chuyện, còn thêm vào một câu: “Hôm nay chị rất bận, không thể đi chơi với em được.”
Giản Ninh lắc đầu: “Không có việc gì, em chỉ muốn qua thăm chị một chút.”
Dương Hi hài lòng cười khẽ, sau đó nghĩ đến chuyện tối qua, hỏi: “Đúng rồi, nửa đêm hôm qua em còn nói chuyện với ai lâu thế? Chị gọi cho em nhiều lần mà điện thoại liên tục báo đường dây bận.”
Giản Ninh không muốn giấu giếm Dương Hi, cô đi tới sau lưng Dương Hi, bóp vai cho cô ấy, sau đó cong lưng, nhẹ giọng nói khẽ bên tai cô ấy: “Em…… Tối hôm qua…… Là gọi điện cho Trình Dập.”
Dương Hi bất ngờ quay đầu lại: “Hai người bọn em xác định quan hệ?”
Giản Ninh thẹn thùng gật đầu.
Cô cho rằng Dương Hi sẽ vui mừng chúc phúc cho cô, dù sao hai người cũng thân thiết như người nha. Nhưng Dương Hi chỉ nhếch khóe môi, nụ cười không chạm tới đáy mắt, nhàn nhạt nói một câu: “Chúc mừng”.
Tác giả có lời muốn nói:
Giản Ninh: Anh dùng mỹ nam kế với em?
Trình Dập: Rõ ràng là em đang quyến rũ anh.
Giản Ninh: Em nào có!
Trình Dập: Thế vì sao anh vừa nhìn vào mắt em lại cảm giác như mình trúng tình cổ không thoát ra được?
Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.