Tên chương do Mèo tự đặt nhé. Editor: Lãnh Hàn Tử Băng Beta: Mèo Mướp Thích Ngủ Giản Ninh không phải là diễn viên chính quy của Học viện Hí kịch. Vì muốn bù lại nền tảng diễn xuất vẫn còn thiếu sót của cô nên Khương Lam muốn nhờ Trần Trình, cựu hiệu trưởng của Học viện Hí kịch, dạy cô diễn xuất. Trần Lão không muốn dạy những nghệ sĩ có xuất thân từ mấy cuộc tuyển chọn như Giản Ninh, ông cảm thấy tâm tư của các cô căn bản không nằm ở phương diện diễn xuất, mời ông đến dạy chỉ vì trong tương lai khi họ giới thiệu về bản thân sẽ rất dễ nghe, cũng sẽ rất hãnh diện. Ví dụ lúc ấy các nghệ sĩ tự giới thiệu, “Thầy Trần Trình, cựu hiệu trưởng Học viện Hí kịch chính là thầy của tôi.” Mà những người đó dùng khuôn mặt để kiếm cơm thì được, chứ diễn xuất thì lại chẳng ra gì. Nhưng lần này, Khương Lam một người đại diện đứng đầu giới điện ảnh và truyền hình lại đích thân đến mời ông, ấp ủ một chút hy vọng, “Nói không chừng thật sự là có một học trò tài năng.” Ôm tâm lý này, nên ông mới không hoàn toàn từ chối. Mắt nhìn người của Khương Lam chính xác đến mức nào? Khương Lam làm người đại diện hơn ba mươi năm, bà dẫn dắt không đến mười người, nhưng mà cuối cùng những người mà bà dẫn dắt đều thành ảnh đế hoặc ảnh hậu. Căn cứ vào những điểm này nên Trần lão mới nói với Khương Lam, “Trước tiên cô đem người đến cho tôi nhìn xem đã rồi lúc đó tôi mới quyết định có nên dạy hay không.” Khương Lam tràn đầy tự tin dẫn Giản Ninh đến trước mặt Trần lão. Trần Lão ngồi trên sô pha bằng gỗ lim trong nhà, sống lưng thẳng tắp, tinh thần của ông không giống một ông lão đã ngoài bảy mươi. Ông nghiêm túc nhìn Giản Ninh đang đứng trước mặt, giống như một người giám khảo đang xem xét thí sinh. Trong lòng Giản Ninh rất hồi hộp, nhưng bên ngoài lại biểu hiện rất tự nhiên phóng khoáng. Cô biết các bậc thầy thế hệ trước đều rất coi trọng khí chất cho nên cô cũng thẳng tắp sống lưng, khoanh tay trước người, khiêm tốn chờ đợi thử thách của Trần lão. Trần lão phu nhân đầu đầy tóc bạc từng là một nhiếp ảnh gia. Bà ngồi bên trái Trần lão, gương mặt hiền từ nhìn Giản Ninh, càng nhìn càng cảm thấy thích, cười với Khương Lam: “Thật là một cô gái xinh đẹp, ngũ quan tinh tế, tỉ lệ dáng người vô cùng cân xứng, đặc biệt là giữa khóe mắt chân mày mang theo sự dịu dàng tôn trọng người khác, so với những cô gái có khuôn mặt e lệ hay ngại ngùng hay có vẻ đẹp vô cùng công kích, có vẻ càng đặc biệt độc đáo.” Khương Lam ngồi trên sô pha phía bên phải Trần lão, nghe lời nhận xét của Trần lão phu nhân xong, càng thêm tự tin, ánh mắt chuyển đến Trần lão …. Vẻ mặt ông vẫn rất nghiêm túc, hoàn toàn không bị ảnh hưởng bởi lời nói của vợ mình. Ông hỏi Giản Ninh: “Cô đã từng tập qua <<Mặt trời mọc>> chưa?” <<Mặt trời mọc>> là một kịch bản mà người học diễn xuất nhất định phải tập luyện. Giống như mấy bài văn không có lối thoát của Lỗ Tấn ở trường trung học. Giản Ninh ngoan ngoãn gật gật đầu, “Dạ, con đã từng tập qua rồi.” Trần lão gia tử “Ừ” một tiếng, “Diễn một đoạn của bà nội Cố Bát đi.” Bà nội Cố Bát, là một lão bà rất có tiền bao dưỡng một tên tiểu bạch kiểm, bà Cố thích làm ra vẻ, xa hoa hưởng lạc, hoàn toàn khác Giản Ninh. Trong lòng Trần lão phu nhân cũng phải toát mồ hôi thay cho Giản Ninh. Khương Lam cũng nhìn về phía Giản Ninh, chờ cô bắt đầu biểu diễn. Giản Ninh đứng tại chỗ, rũ mắt trong vài giây cố gắng nhớ lại nhân vật bà nội Cố Bát này, cuối cùng cô chọn phân đoạn ở trong phòng khiêu vũ, nhân vật này đang cùng với nữ chính Trần Bạch Lộ nói chuyện về cách quyến rũ đàn ông. Cô lẩm bẩm một câu: “Bắt đầu.” Sau đó lại lắc lư dáng người xinh đẹp, lộ ra nụ cười lẳng lơ. Cô nghiêng người ngồi xuống đối diện Trần lão đang ngồi mình trên sô pha, ánh mắt nhìn thẳng ông ấy xem ông như nữ chính xinh đẹp trẻ tuổi Trần Bạch Lộ, mặt mày hớn hở mà chia sẻ kinh nghiệm tán tỉnh đàn ông của mình. Sau khi nói xong một đoạn lời thoại, cô nắm chặt tay mình, lại lẩm bẩm nói khẽ: “Thu!” Đoạn biểu diễn đã kết thúc xong xuôi, Giản Ninh lập tức khôi phục lại dáng vẻ dịu dàng khéo léo của mình, mỏi mắt chờ mong nhìn Trần lão chờ ông ấy đánh giá chấm điểm cho mình. Khương Lam quay đầu lại nhìn Trần lão phu nhân, chỉ thấy vẻ tán thưởng khen ngợi Trần lão phu nhân càng lúc càng nhiều, mà Trần lão giống như đang suy nghĩ gì đó, cũng không phản ứng quá nhiều. Một lát sau nhân lúc Trần lão vô cùng tỉ mỉ nói: “Chọn phân đoạn rất thích hợp, nhưng kỹ năng lời thoại không thể chỉ trong thời gian ngắn có thể luyện được.” Ngón tay Giản Ninh vụng trộm gẩy gẩy vào nhau, rất sợ Trần lão không chịu nhận mình làm học trò. Trần lão nhìn động tác mờ ám của Giản Ninh, cười cười, quay đầu nói với Khương Lam: “Mắt nhìn người của cô, không ngờ vẫn chuẩn như vậy.” Khương Lam hơi mỉm cười, biết chuyện bái sư này xem như là đã được quyết định rồi. Giản Ninh rất quý trọng cơ hội học diễn xuất cùng với Trần lão. Tài năng và sự nỗ lực của cô, Trần lão đều nhìn thấy rất rõ ràng, vì vậy cũng rất để tâm mà dạy dỗ cho cô. Thời gian khóa học cuối cùng, Trần lão nói với Giản Ninh: “Ninh Ninh, hãy nhớ kỹ. Cho dù sau này có thành công bao nhiêu, đều phải nhớ mình là một diễn viên, không phải là ngôi sao.” Những lời này của ông Giản Ninh vẫn luôn nhớ mãi, trong lòng mang theo rất nhiều nhiệt huyết, chờ đợi một bộ kịch bản thật tốt. Một lần chờ đợi chính là nửa năm, ngay cả một bộ phim cũng chưa diễn. Thời gian cô không tham gia diễn xuất, Khương Lam sẽ phát lương dựa theo tiêu chuẩn thu nhập thêm của các nhân viên công ty bình thường, một tháng năm ngàn. (*) 5 ngàn NDT ~ 16 triệu VNĐ. Dựa theo cuộc sống tiêu chuẩn của một số nữ diễn viên trẻ tuổi mà nói, chắc chắn là không đủ. Cũng may Giản Ninh được sắp xếp ở trong một căn nhà ba phòng chung với những diễn viên khác đã ký hợp đồng, không cần tự trả tiền thuê nhà, chi tiêu sinh hoạt cũng giảm hơn phân nửa. Hơn nữa cô vốn vẫn chưa phải là người trong giới này, vẫn duy trì được thói quen như khi còn đi học, nên tiền vẫn đủ dùng, thậm chí còn có thể tiết kiệm thêm một ít. Căn nhà ba phòng cô ở có giá cả trung bình nằm trong một khu chung cư, cách trung tâm thành phố khoảng nửa tiếng chạy xe, ở chung với cô còn có hai người, thời gian ký hợp đồng không chênh lệch với Giản Ninh bao nhiêu. Thời hạn hợp đồng của các nữ diễn viên không lâu. Một người tên là Trương Dư Thiến, gần ba mươi tuổi, nhưng nhìn vào cũng chỉ như hai mươi, rất ít khi ở nhà. Một người khác tên Lâm Vân, vẫn còn đang đi học ở Học viện Hí kịch, là sinh viên năm ba, phần lớn thời gian đều ở trường. Lúc Giản Ninh vừa mới dọn vào đây, thường xuyên phải ở một mình trong căn phòng xa lạ. Dương Hi tình cờ nghe cô nói cô cảm thấy rất sợ hãi vào ban đêm nên cứ trước khi đi ngủ đều gọi điên cho cô, nói đủ chuyện với cô. Sau một thời gian dài, hai người trở thành bạn bè tốt chuyện gì cũng có thể nói với nhau. Dương Hi là trợ lí của Khương Lam, lớn hơn Giản Ninh hai tuổi, tóc ngắn hoạt bát gọn gàng, dung mạo bình thường, nhưng trên mặt luôn mang theo sự tươi cười tự tin, làm cho người ta cảm giác rất có tinh thần. Giản Ninh rãnh rỗi đến mức không có chuyện gì làm, thường đến công ty, giúp Dương Hi một số chuyện trong khả năng. Giữa tháng tám ở thành phố A, mặt trời chói chang gay gắt. Trong văn phòng của công ty Sơn Phong, Dương Hi sửa hợp đồng Khương Lam giao, Giản Ninh giúp Dương Hi thu xếp lại lộ trình đã được Khương Lam sắp xếp. Sau khi vội vàng một trận, Dương Hi kéo Giản Ninh đến phòng trà nghỉ ngơi một chút. Dương Hi vừa pha cà phê, vừa suy nghĩ hợp đồng vừa rồi, bởi vì Trương Dư Thiến gần đây rất nổi tiếng, hợp đồng đóng phim càng nhiều, tiền thù lao cũng ngày càng nhiều. Cô liếc nhìn Giản Ninh ở bên cạnh một cái, Giản Ninh thanh tĩnh pha trà, giống như cô gái trên tạp chí đã thoát khỏi cuộc sống nhân gian đầy khói lửa. Dương Hi nhíu mày hỏi: “Ninh Ninh, sao em không lo lắng sốt ruột một chút nào vậy? Em nhìn Trương Dư Thiến, không xinh đẹp bằng em, diễn xuất cũng không bằng em, nhưng bộ phim nào cô ta cũng nhận! Muốn nổi phải dựa vào số lượng, phải xuất hiện trước mặt người xem nhiều lần họ sẽ quen thuộc. Bây giờ cô ta cũng bắt đầu thành công rồi, còn được làm người phát ngôn của mấy nhãn hiệu nhỏ. Em nhìn lại em….” Nói được phân nửa, Dương Hi chợt ý thức được nếu mình tiếp tục nói, có thể sẽ làm Giản Ninh khổ sở, vì thế không nói nữa. Liếc nhìn Giản Ninh một cái, tiếp tục cầm muỗng nhỏ khuấy cà phê. Giản Ninh biết vì sao cô ấy chỉ nói được phân nửa thì không nói nữa, cười nhẹ một cái, lại lắc đầu, ý bảo mình không sao, dựa vào cái bàn bên cạnh, từ từ giải thích: “Không phải em không sốt ruột, nhưng em cảm thấy chắc chị Lam có tính toán rồi. Dù sao lúc trước khi tham gia tuyển chọn em bị loại, mà chị ấy còn đặc biệt tìm tới nhà để thuyết phục em ký hợp đồng, sau đó còn tốn công tìm thầy Trần dạy diễn xuất cho em. Em tin chị ấy ôm rất nhiều kỳ vọng với em nên mới đặc biệt cẩn thận như vậy.” Nhắc tới Khương Lam, ánh mắt Dương Hi hơi dao động, vẻ mặt như là nhớ tới chuyện gì đó, buông ly cà phê xuống, khoanh tay trước ngực, quay lưng về phía cửa phòng trà, nhìn ra ngoài cửa sổ, “Chị Lam rất lợi hại, nhưng bây giờ thời đại đã thay đổi, cách làm trước kia của chị ấy bây giờ đã không còn khả thi. Em có biết lần trước chị cới chị ấy đến công ty điện ảnh bàn chuyện hợp tác, nhà sản xuất hỏi thẳng: ‘Tôi dùng diễn viên của cô, công ty của các cô có thể cung cấp được tài nguyên gì cho bộ phim của chúng tôi?’ trong lòng chị đoán chị ấy sẽ nói, chúng tôi có thể cung cấp diễn viên. Vậy mà không ngờ chị Lam thật sự trả lời: ‘Chúng tôi có thể cung cấp những diễn viên tài năng.’ Nhà sản xuất lắc đầu mỉm cười. Những bộ phim bây giờ đều là cuộc chiến đấu khốc liệt về nguồn vốn đầu tư.” Dương Hi còn thao thao bất tuyệt nói không ngừng, Giản Ninh bưng ly sứ, nhìn thấy người đang đứng trước cửa, lập tức ngừng thở, chọt chọt Dương Hi. Dương Hi đẩy tay cô ra, quay đầu hỏi: “Em chọt chị làm gì?” Dương Hi thấy vẻ mặt bất thường của Giản Ninh, nhìn về phía sau……. cả người cứng đờ. Sau đó lại xấu hổ cúi đầu, “Lam……chị Lam.” Sắc mặt Khương Lam lạnh lẽo như ở bắc cực, tiếng giày cao gót lộc cộc từng bước đi tới trước mặt Dương Hi, nhìn khuôn mặt bị mái tóc ngắn che lại nói: “Bao nhiêu diễn viên lúc trẻ nhận diễn lung tung, dẫn đến những năm tháng sau này cho dù nỗ lực nhiều như thế nào cũng không thể xoay chuyển được hình ảnh của mình? Diễn viên nào gặp được vận may, thì đến trung niên những diễn viên đó mới gặp được tác phẩm tốt, làm thay đổi cách nhìn của quần chúng đối với bọn họ. Nhưng những diễn viên may mắn như vậy có mấy người? Tiền đề là phải nhận được một bộ phim hay nữa. Trước đây diễn xuất của những diễn viên kia đều là một đám rách nát, dựa vào cái gì đạo diễn tốt cần cô? Dựa vào quy tắc ngầm sao?” Dương Hi càng cúi thấp đầu hơn nữa, “Chị Lam, thật xin lỗi chị.” Tầm mắt Khương Lam rời khỏi người Dương Hi, bước hai bước, đưa lưng về phía các cô nói, “Đúng là thời đại đã thay đổi, chúng ta tiến vào thị trường nội địa, thực sự đúng là là thời cơ đã chậm, nhưng mà……” Bà ấy quay đầu lại, nhìn Giản Ninh thì hòa hoãn hơn một chút, “Giản Ninh, em là nhân tố quyết định tôi có thể đông sơn tái khởi hay không. Nếu chỉ là vì kiếm tiền, thì tôi có thể liên tục ký thêm người mới, không ngừng nhận phim cho họ là được, Trương Dư Thiến và Lâm Vân chính là vì hoạt động công ty mới ký hợp đồng. Mà em không giống với bọn họ, em thành công vì em có có tư chất tiềm ẩn. Cho nên em phải đợi, đợi một bộ phim thật xứng đáng.” (*) Đông sơn tái khởi: khôi phục lại lực lượng sau khi thất bại. Giản Ninh gật gật đầu, khiêm tốn tiếp thu. Khương Lam lại nhìn về phía Dương Hi, chỉ tiếc rèn sắt không thành thép thở dài, “Trước khi cô đi theo tôi đã nói, cô phải làm một người đại diện giỏi nhất, dẫn dắt ngôi sao chói mắt nhất xuất hiện. Cho nên đừng chỉ nhìn những số liệu trước mắt mà tầm mắt phải nhìn xa hơn một chút.” Dương Hi ý thức được ánh mắt mình quá nông cạn, hơi chột dạ, gật đầu như giã tỏi. Khương Lam thấy cô ta thấp thỏm lo sợ, cho cô ta một bậc thang đi xuống, “Pha ly cà phê, đưa đến văn phòng cho tôi.” Dương Hi cung kính lễ phép, “Yes, Madam.” Trong nháy mắt Giản Ninh thấy Dương Hi đầy sức sống nhiệt huyết. Khương Lam lắc đầu, bà cảm thấy vừa tức giận, lại vừa buồn cười. ** Buổi tối trước khi đi ngủ, Giản Ninh nằm trên giường lướt Weibo. Giải trí Tân Lãng vừa mới công bố tin mới nhất: Đạo diễn nổi tiếng Trình Lỗi nguyên nhân bởi vì bệnh tim tái phát đã qua đời ngày 12 tháng 8 năm 20XX ở công ty điện ảnh Trục Ảnh, hưởng thọ 57 tuổi. Có chín bức ảnh đính kèm bên dưới văn bản, bức giữa là bức ảnh đạo diễn Trương Lỗi cầm cúp tại lễ trao giải điện ảnh, và tám bức ảnh xung quanh là ảnh gif các tác phẩm điện ảnh của ông. Giản Ninh nhìn người đã tạo ra những tác phẩm điện ảnh kinh điển. Trong bình luận vì Trình Lỗi đạo diễn mà thắp một cây đèn. Một lát sau, Dương Hi gọi điện thoại cho cô…… Cửa phòng đã đóng, Giản Ninh ấn mở loa lớn, tiếp tục lướt Weibo: “Hey, baby.” Dương Hi kích động nói: “Ninh Ninh! Em xem tin tức mới nhất của giải trí Tân Lãng chưa?” Giản Ninh nhẹ nhàng thở dài, “Em đang xem, đạo diễn Trình Lỗi qua đời. Thật là đáng tiếc, em đang rất mong chờ ông ấy quay bộ << Chuyện cũ Dân quốc >>, lúc đến trường em đã đọc tiểu thuyết nguyên tác mấy lần rồi…” “Khoan đã,” Đột nhiên Dương Hi cắt ngang lời nói của Giản Ninh, “Sự chú ý của em có phải lệch đi rồi hay không?” Giản Ninh nghi hoặc nói, “Nếu không thì?” Dương Hi hỏi lại: “Em quên đạo diễn Trình Lỗi chính là chồng trước của chị Lam rồi phải không?” Giản Ninh chợt nhớ lại, “Đúng rồi! Lúc còn học trung học em đã từng thấy đạo diễn post bài đăng lên! Chẳng qua là cho tới bây giờ em cũng chưa từng nghe chị Lam nhắc tới đạo diễn Trình Lỗi, suýt chút nữa em đã quên mất mối quan hệ này rồi.” Cô ngồi xuống, lo lắng hỏi: “Chị nói chị Lam có phải rất khổ sở hay không?” Dương Hi nói: “Vậy phải xem chị Lam đối với ông ấy còn tình cảm hay không? Lúc chị mới vào công ty, còn ngốc nghếch đi hỏi chuyện của chị Lam và đạo diễn Trình Lỗi, sau đó bị chị ấy tặng cho một ánh mắt cảnh cáo, thì cũng không dám nhắc đến tên Trình Lỗi trước mặt chị ấy nữa. Cho nên chị cũng không biết tình cảm của chị ấy đối với chồng trước như thế nào….” Giản Ninh nói: “Hy vọng chuyện này không ảnh hưởng quá lớn đến chị Lam.” Dương Hi “Ừ” một tiếng, “Tóm lại gần đây chúng ta ở công ty đều phải chú ý đến cảm xúc của chị Lam một chút.” Hôm sau, Giản Ninh và Dương Hi dè dặt đứng dưới công ty chờ đợi, kết quả Khương Lam không đến công ty. Giản Ninh ở công ty lướt Weibo nhìn thấy lễ tang của đạo diễn Trình Lỗi được định vào ngày 14 tháng 8. Buổi tối, Giản Ninh đang tập yoga thì Khương Lam gọi cho cô. Lúc Giản Ninh nhận được điện thoại của Khương Lam, thật sự rất ngạc nhiên, “Dạ, chị Lam?” Giọng nói Khương Lam rất bình tĩnh, “Ngày mai 6 giờ đến sảnh trước công ty, cùng tôi đi đưa tiễn Trình Lỗi.” Như thường lệ Giản Ninh ngoan ngoãn đồng ý “Dạ được.” Sau khi tắt máy, Giản Ninh mới bắt đầu không vui: Cô cũng không quen biết với đạo diễn Trình Lỗi, tại sao lại bắt cô đi cùng chứ? *** Buổi sáng ngày 14 tháng 8, thời tiết mấy ngày trước thì nắng chói chang, hôm nay đã trở nên âm u, không rớt được hạt mưa nào, vốn là ngày cho sự bi thương đau khổ, càng tăng thêm sự phiền muộn. Giản Ninh đến công ty lúc 6 giờ. Nhưng khi cô đến công ty, đã thấy Khương Lam ở công ty rồi. Khương Lam mặc một bộ tây trang màu đen kiểu nữ, lộ ra dáng vẻ tài giỏi trước sau như một. Giản Ninh vừa đến gần liền nhìn thấy, lại phát hiện mặt bà ấy đã được trang điểm kỹ lưỡng, cho dù có cố che giấu cũng không che được quầng thâm trên mắt, xem ra cả đêm qua bà ấy không ngủ được. Khương Lam đưa cho Giản Ninh một cái túi giấy: “Thay cái váy màu đen này đi.” Giản Ninh nhận lấy, nhìn nhãn hiệu, liền biết cái váy này chắc chắn rất đắt tiền. Sau khi đã thay đồ xong, Khương Lam nhìn Giản Ninh trước gương trong phòng thử đồ, hài lòng gật đầu, nở nụ cười nhẹ, “Tốt, chúng ta đi thôi.” Ngoài cửa hội trường nhà tang lễ, có một khu khá lớn được ngăn bằng dải phân cách. Phía ngoài dải phân cách là các phóng viên truyền thông, còn bên trong là những người bạn bè tốt của đạo diễn Trình Lỗi khi còn sống đang xếp hàng chờ vào bàn. Mái tóc đen của Giản Ninh được uốn xoăn, chiếc váy dài màu đen đến mắt cá chân cộng thêm giày cao gót màu đen càng làm nổi bật thêm dáng vẻ thanh mảnh xinh đẹp của cô. Nhìn từ xa, như một nét mực xinh đẹp phác họa xuống trung tâm của bức tranh thủy mặc Cô đứng sau Khương Lam, xung quanh tuy có nhiều người, nhưng rất trật tự. Đoàn người từ từ di chuyển, khi đi đến cửa lễ đường, cô nhìn vào bên trong lễ đường… Những người ngồi hàng ghế đầu tiên đều là những ngôi sao nổi tiếng trong giới giải trí. Nhưng cô liếc mắt một cái đã thấy một người đàn ông trẻ tuổi mặc đồ tang màu đen ở bên phải lễ trường. Khuôn mặt anh tuấn, dáng người cao lớn rắn rỏi, các ngôi sao nam đều không thể sánh bằng anh được. Giản Ninh nhìn anh mà trong lòng chợt nghĩ đến dòng sông băng ở địa cực. Những đợt sóng tuyết bất tận kết tinh trong nhiều năm, thần bí khiến người ta khó hiểu cũng khiến người ta bị hấp dẫn. Dựa vào quần áo và vị trí anh đang đứng, Giản Ninh đoán anh chính là con của đạo diễn Trình và chị Lam — Trình Dập. Cô nhớ mang máng hình như Dương Hi đã từng nói con của chị Lam là nhà đầu tư ở Mỹ?
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải. Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]