Vành tai nhúc nhích, dường như Bùi Yến phát hiện ra điều gì, tay hắn cầm đầu sâu nhỏ máu màu xanh tí tách ném mạnh về phía bầy sâu ở bên cạnh, hắn cất bước đến gần Trương Diệu, nhỏ giọng nói:
- Đám thú nhân trở về.
- Hửm?
Trương Diệu một chân giẫm lên xác Phong Sư Linh, gồng sức rút dao găm kẹt trong thân sâu ra, hắn nghiêng đầu lắng nghe kỹ, bỏ qua tiếng thân thể bầy sâu ma sát mặt cát phát ra âm thanh. Anh dùng lỗ tai nhạy hơn lúc trước loáng thoáng nghe được một số âm thanh khác lạ.
Bùi Yến khẳng định một lần nữa, Trương Diệu tặc lưỡi, nhấc chân đá bay xác sâu ở dưới đất, bực bội lẩm bẩm:
- Mợ nó, trước có sói sau có cọp, chúng nó muốn chặn chết chúng ta ở đây sao?
Thật sự không biết có phải vì tiếng hét vừa rồi của người đàn ông điên hay không, hấp dẫn thú nhân thính tai mà chưa đi quá xa quay về đây, hoặc do tiếng súng đặc biệt khác lạ đưa chúng đến. Nói tóm lại, đám thú nhân Xích Kha vốn tách ra nhưng cuối cùng không thể thuận lợi tách ra.
Nhìn bên bọn họ vừa đánh vừa tiến lên, càng lúc càng đến gần con thuyền, đã không còn là đốm đen nữa, có thể đại khái thấy rõ hình dáng bằng mắt thường. Hơn nữa, không biết là bởi vì phong hóa hay bị nhân tố nào khác ảnh hưởng, bên bãi cát đặt chiếc thuyền dường như địa hình hơi khác, gần mũi thuyền, bãi cát nối thẳng hướng bờ biển hình thành sườn núi dốc xuống.
Óc Trương Diệu lóe tia
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/dao-di-chung/1028859/chuong-162.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.