Trương Diệu thuận miệng hỏi:
- Sao? Mắt màu đỏ nhìn rất kỳ?
Ở hoang dã không có gương để ngắm mặt mình, tảng đá Bùi Yến tặng cho anh thì lúc chạy trên đường đã rớt mất, nên bây giờ anh không rõ ràng tình hình mắt mình trở nên kỳ lạ thế nào.
Bùi Yến thò đầu tới gần mềm nhẹ hôn lên mắt Trương Diệu:
- Không, ta thích mắt đen hơn, nhưng màu đỏ cũng thích hợp ngươi, đều thích...
Trương Diệu phản xạ khép mắt lại, cảm giác có thứ ấm mềm dán mi mắt nhẹ nhàng chạm vào. Bùi Yến hôn nhẹ nhàng làm anh ngứa muốn bật cười.
Trương Diệu chợt giật mình, nghiêm túc cảnh cáo:
- Thôi đừng phá nữa, kêu ông lại đây là để nói chuyện!
Bị Trương Diệu nhiều lần đẩy ra, Bùi Yến ngừng động tác quấy rầy, ngồi thẳng người hỏi:
- A, nói gì?
- Cái đó...
Thấy Bùi Yến chăm chú nhìn mình, bộ dạng nghiêm túc tập trung lắng nghe, Trương Diệu vuốt mái tóc ngắn còn hơi ẩm ướt, trong một chốc không biết nên nói sao. Rõ ràng là anh muốn nói chuyện với Bùi Yến nhưng giờ không biết nên nói cái gì.
- Vết thương... sao rồi?
Trương Diệu nhìn thoáng qua vết thương trên cổ Bùi Yến, dường như chỉ dùng nước rửa sơ. Khi rửa đi vết máu bên miệng vết thương càng lộ rõ vết răng xé rách, làm anh cảm thấy càng tội lỗi hơn. Anh vô tình phát cuồng tổn thương người cạnh mình ra nông nỗi này, nếu không có Bùi Yến ngăn lại thì anh không biết mình còn làm ra chuyện gì nữa.
- Vết thương?
Thấy Trương Diệu nhìn chằm
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/dao-di-chung/1028837/chuong-140.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.