Lục Bác Minh bắt vài lần không giành lại nước thuốc được, Hứa Thừa trơn trượt né. Lục Bác Minh đang lên cơn nghiện, không có nhiều tính kiên nhẫn, hốc mắt xanh bao con mắt bắt đầu toát ra tơ máu. Lục Bác Minh hít sâu, cố gắng đè nén cảm giác nóng nảy.
Lục Bác Minh cảnh cáo Hứa Thừa:
- Đưa thứ đó cho tôi!
- Hừ! Nếu cậu không nói thì tôi cũng biết mấy thứ này không tốt lành gì! Tôi phải hủy nó đi!
Hứa Thừa nhìn trợ lý vốn rất có tiền đồ nay biến thành bộ dạng dữ tợn, gã thấy nản lòng và giận dữ, giơ cao cái bình màu lam muốn đập bể tai họa. Hứa Thừa chợt nhận ra đang ở trong biển, dù ném xuống đáy biển thì Lục Bác Minh cũng tìm về được. Hứa Thừa liếc xung quanh, ánh mắt chạm vào thanh sắt nổi trên mặt nước. Đúng rồi, ném hướng đó.
Lục Bác Minh nhìn Hứa Thừa cầm nước thuốc quý giá của gã, tay xách cái hòm bơi nhanh hướng thanh sắt, gã biến sắc mặt. Không lẽ người đàn ông khắc khổ này muốn đập bể đồ của gã?
- Ông già, muốn làm gì?
Lục Bác Minh đã quên cái gì là lễ phép, bơi rượt theo chửi mắng sau lưng Hứa Thừa.
- Đập bể thứ này! Nó là ngọn nguồn của tội ác! Cậu không biết nó sẽ hại chết bao nhiêu người đâu!
Khỏi nghĩ cũng biết thứ kiếm tiền nhiều nhất đó là độc phẩm, nước thuốc và Lục Bác Minh vẻ mặt như kẻ nghiện, Hứa Thừa dựa vào những điều trên đoán ra được thuộc tính nước thuốc. Hứa Thừa thấy sắp đến gần thanh
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/dao-di-chung/1028721/chuong-24.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.