Chương trước
Chương sau
Tần Minh nghe thế cũng có chút ngạc nhiên, hắn mở to mắt nhìn về phía Vũ Vô Cực hỏi: “Vậy là cậu muốn để học viện Sử Lai Khắc tham gia cuộc chiến thi đấu toàn đại lục hồn sư?”

“Có gì không được sao?” Vũ Vô Cực cười khổ ôm hai tay ở ngực sau đó mở miệng nói: “Đối thủ của chúng ta chính là học viện Thiên Địa. Nơi đó là nơi ta xuất thân bất quá thực sự vấn đề là ở nơi đó người...” Vừa nói đến đây khuôn mặt Vũ Vô Cực có chút buồn bực mở miệng nói: “Tài nguyên đầu tư cho họ quá nhiều. Nơi đơn giản chút, với thiên tư của bọn họ chỉ thoáng một cái gần như không cần cố gắng gì cũng có thể đạt đến Phong Hào Đấu La!”



“...” Mọi người nghe thấy vậy tất cả dùng ánh mắt kỳ quái và nghi ngờ nhìn về phía Vũ Vô Cực. Làm gì có chuyện trên đời này không tu luyện cũng sẽ đạt đến Phong Hào Đấu La.

“Nói ra thầy cùng với mọi người cảm giác khó mà tin nhưng thực sự như vậy!” Vũ Vô Cực lắc lắc đầu nói: “Ta không tiện tiết lộ quá nhiều bất quá ta chỉ muốn tốt cho họ. Tâm thái này khiến cho họ không cảm nhận được chút nguy hiểm nào. Như vậy quả thực với sự phát triển sau này của bọn họ không tốt. Ta chỉ muốn để cho bọn họ nhận thấy được trên đời này, núi cao còn có núi cao hơn.”

Vũ Vô Cực không tiết lộ quá nhiều thông tin từ học viện Thiên Địa bất quá chỉ với ít ỏi tin tức đó đã thấy được nội tình của học viện Thiên Địa như thế nào. Theo như Vũ Vô Cực căn cứ, đám người Hồng Liên không tu luyện chút nào thì sau thời điểm họ tham gia cuộc thi toàn bộ đại lục thì thực lực của họ cũng sẽ đạt đến hồn vương. Dựa trên hồn cốt tăng phúc, họ có thể khiêu chiến với hồn đế nếu sử dụng bản mạng hồn đạo khí đạt đến sức hồn thánh. Nếu bảy người nhất thể tụ tập được nhật nguyệt tinh và ngũ hành sẽ có lực công kích của một phong hào đấu la.

Tin tức này quả thực đủ để truỳ bạo tất cả đám người ở đây. Bất quá Văn Sơn không có nói ra, nếu không e rằng đánh sụt toàn bộ ý chí của đám người Đái Mộc Bạch. Bọn họ cũng đều là thiên tài trong thiên tài nhưng so sánh với đám người Hồng Liên thì chẳng tính là cái gì cả. Cho dù đám người Hồng Liên có chẳng thèm tu luyện đi nữa thì cũng áp đảo đám người Đái Mộc Bạch.

“Vô Cực...” Phất Lan Đức đưa tay lên đỡ đỡ chán của mình, sau đó nắm lại tay đặt miệng và ho khan vài tiếng: “Khụ, khụ... về toàn bộ về...” hắn cứ ấp úng vài cái. Mặt mo hắn theo đó đỏ lên... Song hắn còn chưa có nói hết thì Triệu Vô Cực đã trả lời thay.

“Thi đấu hồn sư toàn đại lục gì đó thì đám nhóc các ngươi quên đi!” Triệu Vô Cực thẳng thắn mở miệng đáp lời cho Phất Lan Đức.

“Tại sao a!?” Ninh Vinh Vinh nghe thấy vậy lập tức lớn tiếng hỏi: “Cuộc thi lần này hội tụ không ít anh tài đâu. Ta nhất định sẽ cố gắng đạt đến bốn mươi cấp. Dựa vào hệ phụ trợ của ta, chúng ta cũng có cơ hội tham gia lọt vào vòng trong của thi đấu toàn hồn sư.”

Mặt Phất Lan Đức theo đó lại đỏ vì xấu hổ, hắn ho khan vài tiếng. Tần Minh cũng cảm giác khó xử nhìn về phía Phất Lan Đức. Triệu Vô Cực muốn nói gì đó thì đã bị Phất Lan Đức đưa tay ra ngăn cản, vẻ mặt hắn khó xử nhìn về phía Ninh Vinh Vinh nói: “Không phải ta không cho các em tham gia mà cơ bản học viện Sử Lai Khắc...”

“Viện trưởng yên tâm đi!” Vũ Vô Cực cười nhẹ gật đầu nói: “Ngài đã không chịu nhận sự hỗ trợ kinh tế từ Thiên Địa tông chúng ta, chúng ta còn có đủ sức cầu lấy một danh ngạch thi đấu cho học viện Sử Lai Khắc. Ở học viện Sử Lai Khắc này, ngài mặc dù không cho chúng ta hoàn cảnh tu luyện tốt nhất cũng chẳng cho chúng ta tư cách tham gia hồn sư học viện tinh anh thi đấu nhưng không sao cả? Ngài cho chúng ta thấy được sự ấm của đồng đội cũng như sự ganh đua của mọi người. Ngài cho chúng ta thấy được nhiệt huyết của tuổi trẻ. Vậy sao, viện trưởng ngài không để cho ta lo cho học viện Sử Lai Khắc một danh ngạch thi đấu đây. Đây coi như là ta cảm ơn vì thời gian trải qua vừa rồi đã để lại cho chúng ta những kỷ niệm đẹp nhất!”

Tần Minh cười khổ gật đầu nói: “Xác thực như lời em nói! Hoàn cảnh tu luyện tốt, có thể trợ giúp hồn sư tu luyện hồn lực tốc độ gia tăng. Toàn đại lục hồn sư học viện tinh anh đại tái chỉ có chính quy học viện, thông qua sơ tái mới có thể tham gia. Mà Sử Lai Khắc học viện, tại đế quốc, cũng không được xem là một cái học viện, bởi vì chúng ta có một số tiêu chuẩn không đáp ứng được. Mặc dù tại hồn sư giới, Sử Lai Khắc học viện có danh tiếng, nhưng để thi đấu là chưa đủ tư cách. Bất quá bây giờ, nếu như đã có Thiên Địa tông nên tiếng rồi sẽ không có vấn đề gì!”

“Được rồi, nếu như vậy lần này ta nợ em một lời cảm ơn! Không là học viện Sử Lai Khắc chúng ta nợ em một lời cảm ơn!” Phất Lan Đức lại đứng lên. Sắc mặt đã hoàn toàn khôi phục lại nét bình tĩnh: "Vô Cực nói đúng, ta không nên vì cái kiêu ngạo của bản thân. Vì lòng tự trọng mình mà đem tương lai tốt đẹp của các em vùi lấp. Em cứ buông tay đi làm đi, ta cùng với toàn bộ giáo viên trong trường đều ủng hộ em!”

“Cảm ơn viện trưởng!” Vũ Vô Cực thở ra một hơi dài. Xem ra Phất Lan Đức không vì học viện Thiên Địa ra mặt giúp lấy một danh ngạch mà cảm giác gây tổn thương lòng tự trọng của bọn họ. Bất quá, Vũ Vô Cực quả thức quá lo lắng rồi, Phất Lan Đức không phải là người bảo thủ như vậy.

Triệu Vô Cực cười khổ nói: "Dù sao học viện là do chúng ta cầm cự như vậy nhiều năm, chúng ta cũng đã sớm mệt mỏi. Đối với chúng ta mà nói, chuyện này thật sự có chút đột nhiên. Nếu như không phải em đưa ra đề nghị, cơ bản học viện Sử Lai Khắc sẽ không có cả cơ hội tham gia hồn sư tinh anh đại tái! Thật ra thì chúng ta cũng từng bàn bạc với nhau đợi mấy đứa em tốt nghiệp xong, hắn cũng dự định đóng cửa cái học viện này"

“Lão Triệu, ngươi nói nhiều thật đấy!” Phất Lan Đức mặt giả đỏ lên, hắn lại ho khan vài tiếng với Triệu Vô Cực.

Trên mặt toát ra một tia mỉm cười. Vẻ mặt Triệu Vô Cực đã thỏai mái lên rất nhiều. Hắn cũng không như Phất Lan Đức như vậy có chấp, chuyện gì cũng khư khư giữ trong lòng. Hai mươi năm tại Sử Lai Khắc học viện cố nhiên làm hắn tràn ngập lưu luyến, đồng dạng, cũng đã có chút mệt mỏi. Nhìn ở kía cạnh khác, có lẽ rời đi cũng không phải chuyện xấu.

Vũ Vô Cực khẽ cười gật đầu nói: “Viện trưởng, ta nghe nói ngài cùng với Đại Sư đều là bạn tốt đi. Nếu không, mọi người không chê sau khi kết thúc cuộc thi tinh anh đại tái mà mọi người vẫn kiên quyết giải tán học viện Sử Lai Khắc thì ta có một đề nghị. Mọi người có thể đến học viện Thiên Địa xem! Chúng ta nhất định sẽ lấy thảm đỏ chào mừng mọi người!”

“...” Phất Lan Đức và Triệu Vô Cực đều nhìn nhau mỉm cười. Phất Lan Đức nhìn về phía Vũ Vô Cực nói: “Nếu đến... có lẽ đi...” Những câu nói ngắt quãng từ miệng Phất Lan Đức: “Có lẽ ta sẽ đi thăm lão bằng hữu một lần đi!”

Đêm hôm đó, họ thực sự say xưa hết mình. Tiểu Y trực tiếp triệu hồi ra Thiên Thủ Cương Thủ trong khi đó Diễm Linh Cơ cũng triệu hồi ra Chiếu Mỹ Minh. Hai người lâu ngày như vậy mới có cuộc đọ sức về uống rượu. Tửu lượng của đám người làm cho toàn bộ đám người Sử Lai Khắc trợn tròn mắt ra. Đến khi tất cả mọi người đều gục, Thiên Thủ Cương Thủ và Diễm Linh Cơ vấn đầu rượu với nhau.

Vũ Vô Cực thở ra một hơi thầm nghĩ trong lòng: “Không thể trêu vào, không thể trêu vào...”

Sáng ngày hôm sau, mọi người lại tụ tập với nhau. Vũ Vô Cực cười nhẹ nhìn về phía đám người Phất Lan Đức. Họ không nghĩ tới Vũ Vô Cực lại dậy sớm như vậy còn nấu bữa ăn cho bọn họ. Ở trong một bữa tiệc thịnh soạn do Vũ Vô Cực nấu, mọi người mới cảm giác được bữa tiệc này so với tiêu phí ở khách sạn còn ngon và cao cấp hơn nhiều. Đồng thời họ còn không có tốn một xu nào.

Vũ Vô Cực khẽ cười trong bữa ăn rồi mở miệng lên tiếng nói: “Viện trưởng, thầy Triệu, ta đã đột phá bốn mươi cấp!”

“Cái gì!?” Mọi người nghe thấy vậy thì hô lên: “Vô Cực, ngươi đã đột phá bốn mươi cấp!”
Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.