Chương trước
Chương sau
Mọi người rời đi đấu hồn trường tiến vào tửu điếm, nơi mà Phất Lan Đức đã đặt sẵn. Vừa vào tửu điếm, bọn họ chứng kiến Phất Lan Đức ba người đang ngồi ở phòng ăn uống rượu nói chuyện phiếm. Ba người trên bàn, rượu và thức ăn nhìn qua cũng không nhiều lắm.

"Hắc hắc, có rượu uống." Mập mạp là người thứ nhất đi đến, hắn coi như là học viên chân truyền của Phất Lan Đức, tại trước mặt Phất Lan Đức cũng không như những người khác câu thúc.

"Thầy à, chúng ta hôm nay thắng, có phải hay không người nên khao chúng ta a?" Mã Hồng Tuấn đi tới bên người Phất Lan Đức, tay hắn hướng tới lấy chén rượu ở trên bàn. Phất Lan Đức chiếc đũa trong tay vừa lộn, đập vào trên tay của mập mạp. Mập mạp đau nhói trên tay. Ai u một tiếng. Vội vàng đem tay thu lại.

Tần Minh có chút nghi hoặc nhìn Mã Hồng Tuấn đứng ở bên người Phất Lan Đức nói. "Thầy! Người bạn nhỏ này cũng là học viên học viện sao? Chúng ta Sử Lai Khắc học viện, từ lúc nào có nhiều học viên như vậy?"

Mã Hồng Tuấn đỉnh đạc nói: "Tần học trưởng. Mới vừa tách ra không bao lâu, người thế nào đã quên ta?"

Tần Minh trừng lớn hai mắt, cẩn thận nhìn mập mạp. "Ngươi, ngươi là một trong Sử Lai Khắc Bát Quái, cái gã đội viên mập mạp sử dụng võ hồn hệ hỏa làm công kích? Ngươi năm nay bao nhiêu tuổi rồi?" Mặc dù ở cách xa trên đấu hồn tràng, Tần Minh còn chưa thấy được Mã Hồng Tuấn ra tay nhưng với tuổi tác như vậy mà hồn lực cũng không thấp. Trái tim hắn không khỏi một trận co quắp lại.

Tần Minh luôn biết, hắn tại hồn sư giới được xem là thiên tài trong thiên tài. Dù là lúc còn học tại Sử Lai Khắc học viện, hắn cũng vẫn là như vậy. Mặc dù mập mạp có hồn lực gần như yếu nhất trong đội nhưng võ hồn của hắn tuyệt đối lại là cực phẩm. Đặc biệt tuổi tác với khuôn mặt ngây thơ ấy, Tần Minh biết tuổi tác hắn không quá mười ba mươi bốn tuổi. Ở tuổi tác như vậy đạt trình độ này đã là thiên tài trong thiên tài.

Đặc biệt khi nhìn về phía những người khác, đám người Vũ Vô Cực thì Tần Minh không tính toàn đến. Thiên Địa tông vốn đã cực kỳ thần bí. Hắn cũng đã gặp học viên của học viện Thiên Địa, những người đó thực lực không kém những người ở đây chút nào. Đặc biệt nòng cốt học viện Thiên Địa, người nào cũng đều đã đạt gần bốn mươi cấp.

Song những học viên của Sử Lai Khắc cũng không kém chút nào. Đặc biệt chính là Đái Mộc Bạch cùng Chu Trúc Thanh, hai người này thân phận không nhỏ cũng xuất từ Tinh La đế quốc. Bất quá Mã Hồng Tuấn và Áo Tư Tạp xuất thân bình dân, không dựa vào hỗ trợ lại có thể đạt đến cấp bậc ấy trong độ tuổi mười hai và mười ba thì quả thực quá hiếm có.

Mã Hồng Tuấn có chút đắc ý nói: "Đúng vậy. Ta là cái kia hỏa phượng hoàng, mười ba tuổi, nga, ta đã rõ ràng, trước đó ta hẳn ẩn nấp trong đám người. Cho nên ngài mới nhận không ra ta, đúng không. "

Phất Lan Đức đã quen với tính tình của hắn, khàn khàn phát ra tiếng cười mang chút cảm giác âm hiểm. "Như thế nào, Tần Minh, ngươi quên truyền thống học viện của chúng ta rồi sao? Chúng ta chính là chỉ lấy học viên dưới mười hai tuổi. Mã Hồng Tuấn lúc mười một tuổi vào học viện,Vũ Vô Cực, Diễm Linh Cơ, Tiểu Y còn có Vinh Vinh cùng Trúc Thanh đều là năm nay vào học, này đã là số học viên thu vào nhiều nhất trong những năm qua. "Tần Minh miễn cưỡng nuốt vào một ngụm nước bọt: "nói như vậy, bọn họ đại đa số chỉ có mười hai mười tuổi?" Phất Lan Đức gật đầu. Tần Minh ánh mắt phân biệt lướt qua trên người Sử Lai Bát Quái, cười khổ nói: “Các ngươi thật sự là cho ta rất nhiều kinh ngạc. Ta vẫn tưởng rằng Hoàng Đấu Chiến Đội thiên phú đã là rất tốt nhưng trước mặt các ngươi, căn bản cũng không là cái gì. Nếu tuổi giống nhau, bọn họ hẳn là không có cơ hội chiến thắng. Mà kể cả ở cấp bậc này, họ cũng không thắng được các ngươi đi!" Nói xong hắn lén liếc mắt quá Diểm Linh Cơ và Tiểu Y một chút.

Phất Lan Đức không nói gì, chỉ là mỉm cười nhìn đám học viên trước mắt. Sử Lai Khắt học viên, có thể nói là thành tựu lớn nhất từ trước đến nay của hắn. Tần Minh là như vậy, Sử Lai Khắt Thất Long trước mắt cũng như vậy.

Đái Mộc Bạch hỏi: "Học trường, ta có thể mạo muội hỏi ngài một chút không? Ngài bây giờ hồn lực đã bao nhiêu cấp?"

Tần Minh hạ ý thức rồi đáp: "Sáu mươi hai cấp, vận khí cũng không tệ lắm." Sử Lai Bát quái mọi người nhìn nhau, đồng thời nhớ cái danh ngôn kia của Phất Lan Đức: Sử Lai Khắc học viện chỉ lấy quái vật, không thu người bình thường.

"Được rồi! đừng thổi phồng lẫn nhau nữa, các tiểu quái vật kia cũng ngồi xuống đây đi. Ăn một chút gì đi. hôm nay các ngươi đã tốn không ít sức lực, đừng nể mặt ta, cứ tự nhiên." Triệu Vô Cực nhìn Phất Lan Đức đang đắc ý, lớn tiếng gọi bọn họ ngồi xuống. Phất Lan Đức trên mặt tươi cười, nhất thời trở nên cứng ngắc, mà Sử Lai Bát quái lúc này điều là hoan hỉ, hoan hô rất to, lập tức gọi tiểu nhị tới, quả nhiên là không để cho Triệu Vô Cực chút mặt mũi nào, trực tiếp động đũa.

Mã Hồng Tuấn...trước đoạt lấy mấy món đồ ăn. Nhai ngấu nghiến, món ăn chỉ có ba dĩa, tay hắn tại một dĩa đồ ăn điểm điểm vài cái, ý bảo tiểu nhị làm thêm một dĩa. Phất Lan Đức ngồi ngay bên cạnh Hồng Tuấn. Mắt thấy đồ đệ kêu lên cũng chỉ là ba món, trong lòng không khỏi sảng khoái vô cùng. Hảo, không hổ là học viên của ta, không sai, thật biết lo lắng cho túi tiền của giáo viên.

"Ân. Vừa rồi chỉ là vài món ăn không đủ. Tiểu nhị. Cho thêm vài đĩa nữa. Nhiều nhiều đồ ăn một chút. Thêm hai vò rượu hảo hạng nữa. Nhanh lên một chút." Tiếng hô của Hồng Tuấn rất nhanh kéo Lan Đức viện trưởng từ thiên đường xuống thẳng địa ngục. Trên dĩa cũ còn sót lại một chút đồ chưa ăn hết, Hồng Tuấn cũng không cho mọi người cơ hội, trực tiếp thay mặt Bát quái, lãnh nghiệm vụ vinh quang, bỏ vào chén.

Quay đầu nhìn về phía Phất Lan Đức. Mã Hồng Tuấn có chút kỳ quái nói: "Di? Thầy, ngài bị làm sao vậy, như thế nào có chút tái? Có phải buổi tối hôm qua ngủ không được ngon giấc?"

Ngồi phía bên kia là Trần Minh đang kiềm lại, cố không lên tiếng, nhưng Triệu Vô Cực lại không câu nệ hình tượng, cười ha hả. Phất Lan Đức keo kiệt như thế nào, tại học viện, các lão sư khác điều biết.

Tần Minh vẻ mặt lúc này đã khôi phục lại bình thường. Mỉm cười nói: "Có thể nào lại để các thầy thanh toán. Nhiều năm như vậy mới gặp lại, hai thầy, hãy để ta có cơ hội cảm tạ công lao mà nhị vị đã dạy dỗ. Không nhờ các thầy đây cũng không có Trần Minh này. "


timviec taitro


Triệu Vô Cực ha ha cười, nói: "Tiểu Minh, ngươi vẫn như vậy hiểu chuyện. Vốn ta còn muốn nhìn một chút bộ dáng xuất huyết của lão Đức. Bây giờ thì không có cơ hội rồi. "

Phất Lan Đức vừa nghe Tần Minh nói rõ muốn mời khách. Sắc mặt nhất thời trở nên đẹp mắt hơn rất nhiều, trừng Triệu Vô Cực một cái, nói: "Ngươi muốn xem xuất huyết có phải không? Hảo a, lão Triệu, chúng ta lâu rồi cũng không có bàn luận. Từ nay về sau, ta sẽ tìm ngươi để luyện tập, cũng tốt để xúc tiến hồn lực tăng lên. "

"Ách......" Lần này đến phiên Triệu Vô Cực cười không được, hắn cùng Phất Lan Đức không biết luận bàn đã bao nhiêu lần. Đối thực lực của Phất Lan Đức tự nhiên là quá rõ ràng. Làm lực lượng hình hồn sư, đối đầu với mẫn công hệ, vừa là phi hành hồn sư Phất Lan Đức, căn bản là hắn không có chút biện pháp nào. Huống chi Phất Lan Đức hồn lực cao hơn hắn hai cấp.

Đạt tới cái trình độ này, mỗi một bậc hồn lực, chênh lệch cũng không như Sử Lai Bát quái bây giờ không rõ ràng. Hơn dù chỉ một cấp, điều là khỏang cách rất lớn.

Tần Minh nhìn Sử Lai Khắc Bát quái ngồi xuống một lượt, cuối cùng đem ánh mắt tập trung ở Áo Tư Tạp cùng Mã Hồng Tuấn. "Thật sự đáng tiếc, nếu mọi người không phải học viên của Sử Lai Khắc chúng ta, ta nghĩ dù cố hết sức cũng phải đem các ngươi cho tới học viện Hoàng Gia, nếu có thêm các ngươi gia nhập. Nói không chừng...... có cơ hội ganh đua với bọn họ!"

Nghe được Tần Minh lên tiếng mở miệng nói chuyện như thế, Vũ Vô Cực mở miệng lên tiếng hỏi: “Tiền bối Tần Minh, không biết những lời này có ý gì?”

Phất Lan Đức tò mò nhìn về phía Tần Minh lại nghe được Tần Minh mở miệng nói chuyện: “Hiện giờ ta muốn nói đến đó là học viện Thiên Địa. Mọi người hẳn phải biết không ít người của học viện Thiên Địa đi!” Vừa nói Tần Minh quay ra nhìn về phía Vũ Vô Cực nói: “Các em khó dưới hẳn cũng xuất thân từ Thiên Địa tông nên rõ ràng hơn ai hết!”

“Thật ra thì tại Thiên Đấu hoàng thành!” Tần Minh cười nhẹ lắc đầu than mở miệng nói: “Chúng ta đụng độ phải đội Thiên Địa. Cơ bản thực lực chúng ta không có cách nào cùng bọn họ so sánh. Hơn nữa, đội bọn họ còn là dự bị đội. Giống như tất cả các em ở nơi này, họ cũng chỉ có mười hai tuổi nhưng đã đạt đến hơn ba mươi cấp. Ngay ca người chưa đạt đến hai mươi cấp thì hồn hoàn của họ cũng đặc biệt mạnh. Chúng ta chỉ là gặp một đội dự bị nhưng bị thua thật sự thảm hại.”

Nhất thời đám người đều bị lời Tần Minh kể ra làm cho kinh ngạc. Chỉ một đội phó lại có thể đánh bại được học viện Hoàng Gia đủ thấy thực lực đám người học viện Thiên Địa mạnh như thế nào. Thực lực quả thực thâm bắt khả trắc. Tất cả mọi người không hẹn mà cùng nhìn về phía Vũ Vô Cực.

Diễm Linh Cơ trong lúc này khẽ nhoẻn miệng cười nói: “Ta cũng không lạ lùng gì với chiến tích bọn họ như vậy.” Nụ cười cũng làm cho Tần Minh hơi liếc nhìn nàng một chút, quả thực mới gặp chân nhân, Tần Minh cũng không khỏi hơi điêu đứng trước sắc đẹp của nàng, lại nghe nàng mở miệng nói: “Những học viên Thiên Địa đều trải qua sàng lọc kỹ càng. Mấy người bọn họ, ta còn rất rõ ràng. Hiện giờ, e rằng hồn lực bọn họ không kém gì ta cùng với Tiểu Y, sợ rằng còn có người đạt đến hồn lực 40 cấp.”

Nghe xong thì tất cả mọi người đều hít hà một hơi. Quả thực làm cho người sợ hãi. Mười hai tuổi đạt đến hôn tông đây là cái khái niệm gì. Càng nghe càng cảm giác được cả người lành lạnh. Lại tiếp tục nghe được Vũ Vô Cực chuyển sang đề tài khác: “Tiền bối Tần Minh chẳng lẽ muốn nói đến cuộc thi đấu hồn sư toàn đại lục sao?”
Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.