Lúc này, Vương Hi đã đến hiệu thuốc, nhưng Phùng đại phu đã ra ngoài. Nàng rất thật vọng, hỏi chưởng quỹ của tiệm:
- Ông biết ông ấy đi đâu không?
Chưởng quỹ đã ngoài tứ tuần hơi khom người, kính cẩn đáp:
- Ông ấy không bảo là đi đâu ạ.
- Thế biết khi nào ông ấy về không?
- Không ạ.
Chưởng quỹ vốn là lão bộc của họ Vương, sau được ông nội Vương Hi thưởng cho Phùng đại phu, thành gia nhân của Phùng đại phu. Phùng đại phu ngao du khắp nơi, ông ấy làm tùy tùng, giờ Phùng đại phu mở hiệu thuốc, ông ấy lại thành chưởng quỹ. Do đó, ông ấy rất quen Vương Hi, nếu Phùng đại phu không đặc biệt dặn dò thì ông sẽ không giấu nàng bất cứ điều gì.
- Phùng đại phu không ở hiệu thuốc mấy ngày nay rồi. Tôi hỏi ông ấy đi đâu làm gì nhưng ông ấy không trả lời. May mà mấy ngày nay có cậu chủ ở nhà, không thì không biết ai sẽ khám cho người tới xem bệnh nữa.
Chưởng quỹ hầu Phùng đại phu nhiều năm, trước đây còn làm dược đồng cho Phùng đại phu nên phân biệt dược liệu không thành vấn đề. Nhưng kinh thành tàng long ngọa hổ, ông vẫn không dám bắt mạch xem bệnh. Mặt khác, Phùng Cao lại rất có thiên phú, không những kế thừa y thuật của Phùng đại phu mà còn có vẻ trò giỏi hơn thầy. Phùng đại phu đã lớn tuổi, chỉ ngồi trong nhà chứ không ra xem bệnh, ngay cả chuyện đến nhà xem bệnh cũng giao cho Phùng Cao. Lần trước Vương Hi tới tiệm không gặp Phùng Cao cũng
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/dao-choi-dat-kinh-ky/894485/chuong-30.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.