Editor: uyenchap210 
Vương Hi trả thù Thường Kha bằng cách túm nàng đến chỗ thái phu nhân dùng bữa tối. 
Thường Kha không muốn, Vương Hi bèn cười hắc hắc, nói: 
- Nay muội ra ngoài để mua đồ cho thái phu nhân, nếu tỷ không đi thì muội đi một mình. 
Thế chẳng phải thái phu nhân sẽ nghĩ nàng không hiểu chuyện?! 
Thường Kha mở to mắt hạnh, nói: 
- Lần sau mà muội còn muốn lười, đừng mơ tỷ giả bộ ngu ngơ giúp muội. 
Vương Hi càng hiểu người của phủ Vĩnh Thành Hầu thì càng không muốn dây dưa với họ. 
Nàng ôm tay Thường Kha, cười duyên: 
- Tỷ tỷ tốt ơi! Chẳng phải muội nghĩ cho chúng ta ư? Chúng ta ra ngoài chơi, kiểu gì lúc về cũng phải qua vấn vấn an thái phu nhân, mà lại sắp đến bữa tối, thể nào thái phu nhân cũng giữ chúng ta lại ăn cơm. Thôi thì chúng ta chủ động đến nói chuyện với bà, để mọi người cùng vui. 
Thường Kha nói: 
- Nhưng tỷ không có tấm lòng như muội —— Thường Ngưng nghe nói tỷ theo muội ra ngoài chơi, thể nào cũng nghĩ cách dùng bữa tối ở chỗ thái phu nhân. Đến lúc đó, kiểu gì tỷ ấy cũng dở dở ương ương. Muội có thể không nhìn, không nghe, nhưng tỷ không có cách tránh đi. 
Đặc biệt là mẫu thân của nàng, trông mong sau này nàng xuất giá có Hầu phủ chống lưng, sợ nàng làm mất lòng Thường Ngưng, khiến Hầu phu nhân không vui. Mà nàng cứ nghĩ đến những chuyện rắc rối phát sinh này là lại không nhịn được thở dài. 
Bấy giờ, Vương Hi mới chợt nhận ra mình
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/dao-choi-dat-kinh-ky/894481/chuong-26.html