Editor: uyenchap210
Thường Kha thấy thế thì mừng rỡ nói:
- Giờ muội đã biết bộ mặt thật của Trần Lạc, có phải thấy hắn không còn tuấn tú như trước nữa không?
- Không phải! - Vương Hi ủ rũ nói. - Muội vẫn thấy chàng đẹp lắm. Cơ mà muội tiếc chàng là con trai của Trưởng công chúa và Trấn Quốc công, và sẽ không có chuyện chàng theo muội về nhà, thế thì vẻ đẹp của chàng đâu còn liên quan tới muội nữa.
Dứt lời, nàng lại thở dài thật dài.
Tròng mắt của Thường Kha sắp rớt xuống đất. Nàng bật thốt:
- Muội còn muốn mang Trần Lạc về nhà ư? Mang về làm gì?
- Làm hộ vệ! - Vương Hi lại thở dài. - Trước đó, muội không biết chàng là ai, nếu chàng có thể theo về rồi làm hộ vệ cho muội thì thật tốt.
Nàng còn mơ mộng kể:
- Tỷ nghĩ mà xem, muội đi trên đường lớn, theo sau có một hộ vệ như vậy thì thể nào mọi người cũng phải ngoái đầu lại nhìn, thú vị biết bao!
Trần Lạc ngạo mạn phách lối làm hộ vệ cho Vương Hi, đi sau lưng Vương Hi. Vương Hi muốn đi đâu, hắn phải đi theo đó, còn bị các cô nương trên đường nhòm ngó nhưng không được nổi cáu, không được tỏ ra khó chịu... Cảnh tượng ấy mới chỉ lóe lên trong đầu đã khiến Thường Kha vui không tả!
Nàng bật cười, nhịn không được tưởng tượng:
- Muội có thể sai hắn mua đồ ăn cho muội. Bình thường, hắn ghét nhất cái này, cho rằng bọn tỷ nhờ hắn là để thể hiện bọn tỷ thân với hắn thế nào.
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/dao-choi-dat-kinh-ky/894472/chuong-17.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.