Editor: uyenchap210 
Vương Hi không hỏi vì sao người trong phủ Vĩnh Thành Hầu không dám nuôi mèo. Ở đâu chẳng có người này người kia, chỉ cần phủ Vĩnh Thành Hầu không ác cảm với chuyện mình nuôi mèo là được. 
Nàng hạ cờ nhận thua, muốn chơi một ván nữa với Thường Kha. 
Nhưng Thường Kha nhìn Hương Diệp đang làm nũng với Vương Hi thì ngứa tay, chần chừ hỏi: 
- Hay chúng ta nghỉ một lát để chơi với Hương Diệp đi? Muội cũng có thể nghỉ tạm, chơi cờ giống luyện chữ, không phải cứ dành nhiều thời gian là tốt, phải vừa học vừa chơi chứ. 
Vương Hi ngẩn người. Thường Kha chê mình không có khiếu chơi cờ sao! 
Vương Hi chộp lấy quả táo trong đĩa, cắn "rộp" một cái thật mạnh để hả giận. 
Thường Kha mím môi cười, sau đó ngồi xổm xuống chơi với Hương Diệp, còn hỏi Vương Hi: 
- Vì sao Hương Diệp lại được gọi là Hương Diệp? 
Vương Hi nhìn Hương Diệp liều mạng lấy lòng Thường Kha vì cá khô, cứ như tám trăm năm nay chưa được ăn thì tự dưng nóng mắt, túm cổ Hương Diệp rồi vứt nó lên ghế đá, nói: 
- Bởi vì mẹ của nó tên là Bát Giác. 
*Bát giác (八角): hồi hương, đại hồi - một vị thuốc trong Đông y. Truyện được đăng tại Wattpad uyenchap210 
Thường Kha ngẩn người, hỏi tiếp: 
- Thế anh chị em của nó cũng được lấy tên theo hương liệu ư? Bát Giác là mèo của muội à? Sao muội không mang nó vào kinh theo? 
Vương Hi vừa gãi cằm Hương Diệp vừa nói: 
- Bát Giác là mèo của bà nội muội. Ngoài trừ Hương Diệp được 
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/dao-choi-dat-kinh-ky/894471/chuong-16.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.