Mắt Hoàng đế dường như muốn phun ra lửa.
Ép hắn, tất cả mọi người đều đang ép hắn.
Hoàng đế nói: “Nếu như Trẫm không đồng ý thì sao?”
Thọ Vương thở dài một hơi: “Tiên hoàng giao dòng họ hoàng thất vào trong tay lão thần, chỉ cần lão thần còn sống một ngày, thì phải cố gắng hết trách nhiệm. Lão thần không phải những Ngự sử đại phu kia, chỉ có thể lấy thân tương gián.”
“Vậy khanh cứ quỳ đi,” Hoàng đế lập tức đứng lên, “Trẫm xem xem khanh có thể quỳ tới khi nào.”
Hoàng đế đi ra khỏi Cần Chính Điện, ánh mặt trời chói mắt bên ngoài khiến cho hắn choáng váng, bên tai toàn tiếng u u.
“Hoàng thượng,” Thường An Khang thấy vậy vội vàng tiến lên đỡ, “Nô tài đỡ người đi nghỉ một chút!”
Hoàng đế cười một tiếng: “Ngươi có phải cũng đã sớm biết rồi không?”
Thường An Khang ngẩn ra, sau đó lập tức quỳ xuống: “Hoàng thượng, tấm lòng trung thành của nô tài nhật nguyệt chứng giám, nếu như nô tài đã sớm biết, làm sao lại trơ mắt nhìn Hoàng thượng trọng dụng Bùi Khởi Đường.”
“Bùi Khởi Đường,” Trên mặt Hoàng đế hiện lên một nụ cười quỷ dị: “Cái tên này lấy hay lắm, Tề Đường, Bùi Khởi Đường… Hắn dám quang minh chính đại đứng ở trước mặt Trẫm lật lại bản án cho Khánh Vương như vậy. Trẫm còn coi hắn là trọng thần, giao quân quyền cho hắn, sai hắn đi tây lộ Quảng Nam. Hắn lừa Trẫm như vậy, phụ sự tín nhiệm của Trẫm.”
“Còn có Bùi gia,” Hoàng đế giống như một con
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/dao-buoc-phon-hoa/3433185/chuong-686.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.