“Thi thể Thái tử đang ở đâu?”
Giọng lão Thọ Vương mặc dù khàn khàn, nhưng bây giờ lại mang theo mấy phần uy thế ổn định đại cuộc.
Lưu Cảnh Thần nói: “Ngay tại cửa cung.”
Lão Thọ Vương nhìn Hoàng đế: “Hoàng thượng dù sao cũng phải đi xem xem.” Rất nhiều chuyện là thật hay giả, phải chính mắt nhìn mới biết, nhất là chuyện lớn như vậy, không thể nhờ người làm hộ.
Hoàng đế đứng lên, Thọ Vương nói có lý. Thái tử là con nối dõi duy nhất bây giờ của hắn, sống chết của Thái tử liên quan đến chính cuộc bây giờ. Hắn nhất định phải làm cho rõ ngọn nguồn cả chuyện mới có thể quyết định tiếp đó phải làm thế nào.
Hoàng đế và đám người Thọ Vương ra khỏi đại điện, Thường An Khang đích thân đến cửa cung bưng đầu của Thái tử lại.
Mặc dù Hoàng đế đã có chuẩn bị nhưng lúc nhìn thấy đầu người tay chân vẫn nhũn ra, một tia hy vọng cuối cùng cũng biến mất hết.
Là Thái tử.
Một điểm này tuyệt đối không sai.
Thọ Vương sai người đỡ, lảo đảo đi lên trước, chỉnh lý đoan trang mới quỳ xuống đất: “Hoàng thượng, Thái tử mất rồi.”
Đám người Lưu Cảnh Thần rối rít quỳ theo.
Không biết có phải là bị đầu của Thái tử dọa không, các cung nhân đều nhỏ giọng thút thít.
Môi hở răng lạnh.
Thái tử đã bị Ninh Vương giết rồi, ngày Ninh Vương phá thành cũng là ngày giỗ của bọn họ.
“Hoàng thượng, người vẫn là xem mật báo Vinh Quốc Công đưa tới
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/dao-buoc-phon-hoa/3433184/chuong-685.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.