“Người đâu rồi?”
Vương Đàn nhíu mày: “Làm sao ngay cả một bà lão cũng không bắt được.”
Thuộc hạ mặt đầy thất vọng: “Đột nhiên nhảy ra một đội thương binh, chúng ta nhất thời sơ ý...” Bọn họ không ngờ được những thương binh kia lại lợi hại như vậy, nhất là cái kẻ cầm đầu đó, mất một cái cánh tay, nhưng cương đao trong tay đâu ra đó, những người này không chỉ liều mạng lại còn xảo trá...
Thuộc hạ nuốt nước bọt: “Thường ngày chúng ta cũng không coi bọn chúng ra gì.”
Những kẻ đó lảo đảo trong Dưỡng Tế Viện, bộ dạng sống dở chết dở, nhưng vừa rồi đều giống như nổi điên vậy, khiến cho bọn họ tổn thất không ít nhân thủ.
“Người Cố gia thừa cơ chạy mất, trong nháy mắt đã chẳng biết đi đâu, bây giờ trên đường loạn như vậy, cho dù chúng ta chịu bỏ sức đi tra, chỉ sợ cũng không có thời gian như vậy.”
“Đại nhân, chúng ta làm thế nào đây?” Trời đã sáng rồi, viện quân của Hoàng đế cũng sắp đến rồi.”
Vương Đàn nói: “Viện quân của Hoàng đế vào từ cửa nam, chúng ta vừa đánh vừa lui, từ cửa đông ra ngoài vừa hay tụ tập với Khương Tòng Văn.”
Nhiệm vụ hàng đầu của cấm quân là bảo vệ Hoàng đế, từ cửa nam vào hoàng cung là gần nhất, bọn họ không thể cứ nghênh đón như vậy. Ngược lại đông thành toàn là đạt quan hiển quý, nếu như đạt quan hiển quý đều hoảng loạn lên, trong thành nói không chừng sẽ có biến cố.
“Thả huynh đệ Vương Hổ vào, nói
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/dao-buoc-phon-hoa/3433169/chuong-670.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.