Nghe thấy lời của Tiêu Ấp, Lang Hoa chỉ cảm thấy đầu óc trống rỗng, dự cảm xấu lập tức chiếm cứ trái tim.
Lang trung không dám động thủ, vết thương như vậy có thể tưởng tượng được.
“Đi mau.” Lang Hoa phân phó Tiêu Ấp.
Tiêu Ấp tiến lên dẫn đường.
Viện dừng chân vừa hay nằm ở đúng phía nam kinh thành. Viện nhìn không lớn nhưng xây vô cùng chú trọng, bên trong trang trí không kém gì nhà giàu có.
Sau khi Bùi Tư Thông nhìn thấy cũng rất kinh ngạc, viện này là ai mua lại, tại sao Lang Hoa phải bảo bọn họ trốn ở chỗ này.
“Tứ nãi nãi trở lại rồi.” Hạ nhân tiến lên bẩm báo một tiếng.
Bầu không khí trong phòng vốn nặng nề bỗng nhiên lộ ra một tia hy vọng.
Ngay cả lang trung lo lắng đứng ở bên cạnh dường như cũng cảm nhận được cái gì, lông mày cau chặt hơi giãn ra. Ông ta nói người này không cứu được nữa, nhưng không ai tin, nếu như có thể có một người sáng suốt tới, có lẽ có thể thấy rõ tình hình bệnh nhân.
“Tổ mẫu…Từ... đại nhân thế nào rồi?”
Lang Hoa vào nhà không quan tâm gì khác, trước tiên nhìn Từ Tùng Nguyên trên giường.
Cố lão thái thái lắc lắc đầu: “Đều là vì cứu chúng ta nên mới… lang trung dùng thuốc cầm máu, nhưng không có tác dụng, mọi người chúng ta đều không có cách nào.”
Lang Hoa cảm thấy tay Cố lão thái thái khẽ phát run.
Trong phòng có mùi máu tanh, mặt đất bên cạnh là một chậu máu,
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/dao-buoc-phon-hoa/3433168/chuong-669.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.