Tướng lĩnh thủ thành Ung Châu đã sớm nhận được khẩu dụ của Chu tướng quân, đóng chặt cổng thành, người trong thành không được đi ra ngoài, người ngoài thành không được đi vào.
Chỉ cần chịu đựng trên bảy tám ngày, những phiên thương kia tự nhiên sẽ giải tán, những thương nhân Đại Tề còn lại kia cũng dễ xử lý.
Thương nhân cũng không phải là bạo dân, ai ai cũng đều rất tham sống sợ chết, chỉ cần để lại mấy binh lính tay cầm đao sắt giữ cổng, là có thể doạ bọn chúng không dám đến gần một bước.
“Tiểu Đào Tiên sao còn chưa tới?” Tướng lĩnh cổng thành ngẩng đầu lên nhìn trời, mặt trời sắp lặn rồi, trời tối là hắn có thể trực tiếp lao vào ôn nhu hương, sung sướng ngủ một giấc, cho dù là lão tử Hoàng đế tới, hắn cũng không phục vụ.
Đây mới là cuộc sống thoải mái nhất.
“Tướng quân, không xong rồi, bên ngoài ầm ĩ cả lên.” Trưởng bách hộ tiến lên bẩm báo.
“Hoảng cái gì? Vẫn chưa xông vào cổng cơ mà?” Tướng lĩnh cổng thành không buồn nhấc mí mắt lên, “Một đám thương nhân cũng doạ các ngươi thành cái bộ dạng này, đi ra ngoài đừng có nói là giữ chức dưới trướng của ta, làm mất mặt bổn quan.”
Trưởng bách hộ cúi đầu: “Thuộc hạ chỉ sợ có sơ xuất không dám không báo.”
Quả nhiên tiếng ồn ào từ bên ngoài truyền tới.
Tướng lĩnh cổng thành loáng thoáng nghe thấy mấy câu hỏi thăm họ hàng nhà hắn, giọng nói kia mặc dù còn có chút non nớt nhưng cũng rất vang,
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/dao-buoc-phon-hoa/3433144/chuong-645.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.