Chương trước
Chương sau
Hứa thị chỉ lo quấn lấy Từ Sĩ Nguyên, không nhìn bức họa kia.

Trong lòng Từ Sĩ Nguyên có chút nôn nóng, thấp giọng dỗ Hứa thị: “Bà nhìn trước đã, chúng ta nói chuyện sau.”

Lúc này Hứa thị mới gật gật đầu, ngồi xuống theo Từ Sĩ Nguyên, nhìn bức hoạ trên bàn.

Đó là một nam nhân khoảng hai mươi tuổi, có một đôi mắt trầm tĩnh mà sâu thẳm, nhưng vẫn không che giấu được uy thế cùng nhuệ khí của hắn.

Bà ta đã từng gặp người này, bà ta rất quen thuộc thần thái đó, nhưng nhất thời lại không nhớ nổi.

“Bà suy nghĩ kỹ một chút, hắn rốt cuộc là ai?”

Từ Sĩ Nguyên lại truy hỏi.

Hứa thị tỉ mỉ nhìn, hồi lâu mới ý thức được.

Đây là hắn.

Là hắn.

Sắc mặt Hứa thị lập tức trở nên khó coi, hoảng sợ lui về phía sau.

Đây là kẻ mà Vương Nhân Trí và Thẩm Xương Cát luôn muốn bắt, lúc đó hắn vẫn chỉ là đứa trẻ, bà ta không cách nào cung cấp chân dung cho Thẩm Xương Cát kiểm tra, mà bây giờ... hắn đã chết rồi, bị Thẩm Xương Cát buộc nhảy vực, chết không toàn thây.

Bà ta không thể gặp lại người này nữa, bởi vì hắn không thể nào lớn lên nữa.

Một người chết sẽ không còn cơ hội xuất hiện ở trước mặt người khác, nhưng bức vẽ này quả thực quá sinh động, dường như là miêu tả một người còn đang sống sờ sờ vậy.

Hứa thị không khống chế được sự kinh hoàng.

Trước mắt bà ta hiện ra khuôn mặt lạnh lùng, bộ dạng xách kiếm đầm đìa máu ngồi trên lưng ngựa của hắn.

Từ Sĩ Nguyên thấy vậy lập tức nói: “Bà biết hắn sao? Hắn là ai?”

Môi Hứa thị run run, ngẩng đầu lên, dường như muốn chứng thực từ Từ Sĩ Nguyên: “Hắn đã chết rồi, người này đã chết rồi có phải không?”

Trái tim Từ Sĩ Nguyên chùng xuống, dự cảm chẳng lành kia càng lúc càng nặng, ông ta lắc lắc đầu nói: “Chưa chết.”

“Chưa chết”. Hai từ này giống như sấm sét nổ tung trên đầu Hứa thị, cả người Hứa thị đều run rẩy: “Làm sao có thể chứ… Ta tận mắt… không… Đó là điều tất cả mọi người đều biết, Thẩm Xương Cát đã giết hắn rồi.”

Đáp án đã lộ ra, Từ Sĩ Nguyên tiến lên một bước: “Bà nói hắn rốt cuộc là ai?”

Hứa thị không ngừng lắc đầu, bỗng nhiên kéo Từ Sĩ Nguyên: “Sĩ nguyên… chúng ta đi thôi… đi nơi nào cũng được, chỉ cần hai chúng ta ở cạnh nhau… Cho dù ông không có quan chức ta cũng không chê ông, ta nguyện ý cùng ông sống cuộc đời khổ cực. Những thứ đó đều không thay đổi được, cho dù là ta biết được tương lai… cũng đều không thay đổi được. Nếu chúng ta còn ở lại, ông sẽ vì vậy mà bỏ mạng, ta cũng sẽ chết ở chỗ này, còn có... còn có chúng ta...”

“Được rồi,” Từ Sĩ Nguyên cất giọng cắt đứt lời Hứa thị, “Ta hỏi bà, người này là ai?”

Môi Hứa thị mấp máy: “Hắn… Hắn là… Hắn là Triệu Linh... Không... Hắn không phải là Triệu Linh... Hắn là Thế tử Khánh Vương.”

Tuy trước đó ông ta đã nghĩ đến khả năng này nhưng ngực Từ Sĩ Nguyên vẫn như bị đánh mạnh một quyền, cả người đứng thẳng bất động tại chỗ.

Thế tử Khánh Vương.

Quả nhiên chính là hắn.

Từ Sĩ Nguyên nắm chặt tay, Hứa thị luôn viết thư nói với hắn, con trai của Khánh Vương vẫn còn một kẻ đang sống, bọn họ phải mượn tay Thẩm Xương Cát cùng Hoàng đế để diệt trừ huyết mạch mà Khánh Vương lưu lại.

Lúc đại chiến Trấn Giang, thân tín Thẩm Xương Cát mang theo rốt cuộc ép được kẻ đó nhảy xuống vách núi. Với tính cách cẩn thận của Thẩm Xương Cát, làm sao có thể làm sai được.

Cho nên, bọn họ vẫn cảm thấy tất cả đã thay đổi rồi, sẽ không phát triển giống như những gì Hứa thị biết nữa, đối thủ mạnh nhất của công tử, lúc còn chưa kịp lộ ra tài năng thì đã chết ở trên tay bọn chúng.

Bất kể là Triệu Linh hay là Thế tử Khánh Vương đều không có cơ hội ngóc đầu. Ai mà ngờ được Thế tử Khánh Vương chẳng qua chỉ đổi một thân phận khác, bây giờ vẫn như cũ chống lại bọn họ ở trong triều đình.

Hắn vẫn còn sống.

“Bây giờ hắn là Bùi Khởi Đường,” Từ Sĩ Nguyên nói, “Hiện tại hắn đã lật án cho Khánh Vương, kiên quyết nhắm vào ta và công tử, sớm muộn cũng có một ngày bọn chúng sẽ tìm được đến đây, tìm được bà.”

Chân Hứa thị mềm nhũn suýt ngã ngồi xuống đất.

Từ Sĩ Nguyên nói tiếp: “Hoàng thượng đã ban hôn cho Bùi Khởi Đường và Cố Lang Hoa rồi.”

Lời của Từ Sĩ Nguyên giống như một thanh kiếm, đâm thẳng vào tim Hứa thị, Hứa thị bỗng nhiên lạc giọng kêu lên: “Làm sao có thể chứ, bọn chúng làm sao có thể vẫn ở cạnh nhau, con tiện nhân đó với hắn lại...”

“Đây nhất định là một giấc mộng.” Hứa thị nhìn đôi tay mình, đột nhiên vung tay tát mạnh vào mặt mình.

“Bốp” một tiếng, Hứa thị cảm thấy đau rát, bà ta vung vung tay, trên mặt xuất hiện dấu tay rõ ràng.

Không phải là mộng, đều là thật.

Hứa thị dường như quay trở lại lúc đang ở đại lao Hoàng Thành Ti, trở nên có chút điên cuồng: “Con tiện nhân kia đã gả cho Lục Anh, nên bị Lục gia áp chế. Cả đời nó không thoát khỏi được Lục gia, cũng không gặp được kẻ đó, không thể lại thành hôn với kẻ đó. Đúng, ta đã chia rẽ bọn chúng rồi, một kẻ chết, một kẻ bị thương.”

Từ Sĩ Nguyên đã không còn kiên nhẫn nghe những lời này của Hứa thị nữa.

“Nếu hắn đã là Thế tử Khánh Vương thì phải để cho Hoàng thượng biết được. Như vậy hắn vẫn chỉ có con đường chết. Không phải bà vẫn muốn trả thù sao? Bây giờ bà từ bỏ, Cố Lang Hoa sẽ vẫn giống như kiếp trước… Bà thật khiến cho ta thất vọng, ta còn tưởng rằng bà là một nữ nhân rất kiên cường, có thể ở lại bên cạnh trợ giúp ta.”

Hứa thị tiến lên ôm lấy đùi Từ Sĩ Nguyên: “Sĩ Nguyên, ông nói chúng ta nên làm thế nào đây, ông nói gì ta cũng đồng ý với ông.”

Từ Sĩ Nguyên giơ tay ra vuốt tóc Hứa thị: “Bà yên tâm, ta sẽ không để cho bà quá nguy hiểm đâu, nhưng chúng ta phải nghĩ cách, để cho Hoàng thượng biết Bùi Khởi Đường chính là con trai nối dõi của Khánh Vương. Hắn và Bùi gia cùng lừa dối Hoàng thượng, còn lật án cho Khánh Vương. Chỉ dựa vào cái này thôi đã đủ để chết rồi, phàm là người có liên quan đến hắn đều phải chết hết.”

...

Minh gia đã bận đến mức người ngã ngựa đổ, đệ tử Minh Tòng Tín rối rít đến hỏi sự thật. Nghe nói Bùi Khởi Đường gặp Minh thái thái ở Dưỡng Tế Viện, lập tức mời quan viên Hình bộ đi hỏi dò.

Làm rối kỉ cương khoa cử là đại án.

Bây giờ chỉ sợ bài thi đều đã bị niêm phong, những sĩ tử vốn đã lên bảng chuẩn bị làm quan kia có thể cũng sẽ bị tra hỏi.

“Tiên sinh là bị hãm hại,” Hạ nhân Minh gia không ngừng giải thích, “Mọi người đi về trước đi!”

“Có phải là Lục Anh làm không?”

“Lục Anh lần này trúng nhất bảng, nhưng vẫn chưa được nhậm chức Lại bộ, nhất định là hắn xin tiên sinh giúp đỡ không thành, trong lòng nổi ý muốn trả thù.”

“Còn có Vu Tùng Đình nữa, tiên sinh đối tốt với hắn như vậy, nhưng hắn lại lấy oán trả ơn.”

“Đi tìm bọn họ.”

“Đi, đi tìm bọn họ.”

Tiếng người ồn ào trước cửa Minh gia.

Thường ngày nếu như nghe được học sinh bảo vệ ông ta như vậy, Minh Tòng Tín đã sớm đắc ý trong lòng, mà nay... Vân Nương nắm chứng cứ rõ ràng, bây giờ các học sinh không chịu tin tưởng, lỡ quan phủ thật sự tra ra rõ ràng rồi, ông ta đúng là hết đường chối cãi.

“Kêu bọn chúng đừng ồn nữa.” Minh Tòng Tín nói.

Còn làm như thế sẽ không có bất cứ lợi ích gì hết, ngược lại sẽ càng bị nhiều người chú ý hơn.

“Lão gia, Lục Tam gia tới,” Hạ nhân Minh gia tới bẩm báo, “Lục gia đưa thiệp nói, Lục Tam gia có lời muốn nói với lão gia.”

Lúc này Lục Anh tới là sợ chuyện không đủ ồn ào sao.
Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.