Bùi Khởi Đường nhìn thấy dáng vẻ kỳ lạ của Lang Hoa liền thấp giọng nói: "Sao vậy? Nàng thấy không ổn sao?"
Lang Hoa nói: "Dù huynh có giữ bình tĩnh thì nhìn thấy xương cốt của phụ mẫu cũng sẽ đau lòng, nói không chừng sẽ bị người khác nghi ngờ. Ninh Vương ở trong Từ Ninh cung chịu nhục vẫn có thể giả vờ như không có chuyện gì, có thể thấy người này lòng dạ thâm hiểm. Huynh lật lại án Khánh Vương đã thu hút nhiều sự chú ý, nếu lần này lại hành động, bị người khác biết được sẽ rất nguy hiểm."
Bùi Khởi Đường nhìn Lang Hoa: "Vì vậy, nàng cảm thấy ta không nên can thiệp vào."
Lang Hoa lắc đầu để lộ ra nụ cười an ủi: "Không phải, tuy sự tình là vậy, nhưng đời người ngắn ngủi, chuyện muốn làm lại không làm nhất định sẽ hối tiếc, há chẳng phải đầu đuôi lẫn lộn. Hơn nữa, dù huynh không nhập liệm cho Khánh Vương gia, thì cũng có nguy hiểm khác đang chờ đợi. Nếu đã như vậy chi bằng rộng lượng một chút. Ta cùng đi với huynh, nếu có nguy hiểm sẽ cùng ứng phó."
Bùi Khởi Đường gật đầu, ánh mắt sâu thẳm, cười nói: "Lang Hoa, nàng biết nguy hiểm mà vẫn muốn cùng ta đi sao?"
Lang Hoa ngẩng đầu, bắt gặp ánh mắt của Bùi Khởi Đường: "Tang lễ này phải đợi đến mùa xuân năm sau khi đất đai sông ngòi tan băng, đến lúc đó… muốn xuất quan cần có y quan ở đó." Nói đến đây Lang Hoa liền cảm thấy hối hận, nàng nhất định là bị chén giấm chua vừa rồi
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/dao-buoc-phon-hoa/3433045/chuong-545.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.