Lang Hoa bị nói vậy tim càng đập nhanh hơn, không dám ngẩng đầu nhìn Bùi Khởi Đường: "Thật biết lừa người, chẳng trách... " Chẳng trách kiếp trước, ai cũng nói Bùi Tứ công tử là một vị công tử phóng đãng, rất nhiều cô gái khóc vì hắn ta.
Nhưng chuyện kiếp trước, nàng chỉ nghe lời đồn, sự thật thế nào thì nàng không biết, nói ra sẽ thêm nhiều phiền phức, tốt nhất nên mặc kệ.
Mắt Bùi Khởi Đường sáng rực nhìn Lang Hoa, mặt nở nụ cười.
Lúc này A Quỳnh bước đến bẩm báo: "Đại tiểu thư, người của Phủ Vinh Quốc Công đến."
Lang Hoa gật đầu: "Hôm qua ta có nói với Tôn ma ma làm vài khay điểm tâm để bà ấy mang về."
Lang Hoa nói xong thì nhìn Bùi Khởi Đường: "Huynh vào thư phòng đợi ta trước, một lát ta sẽ qua đó."
Bùi Khởi Đường lắc đầu: "Ta đi cùng nàng!"
Người này chỉ cần muốn thì không ai cản được hắn, hôm nay coi như đã nhận được thánh chỉ, hôn sự của họ đã được định, tổ mẫu và phụ thân biết được cũng sẽ mắt nhắm mắt mở.
Hôm nay nàng cũng không muốn làm hỏng tâm trạng tốt của hắn.
Lang Hoa đích thân để điểm tâm vào hộp.
Tôn ma ma cười nói: "Tối qua Quốc Công gia đi cả đêm không về, nô tì vô cùng lo lắng, trời lạnh như vậy, đứng cả đêm trong cung, bệnh cũ của Quốc Công gia nhất định sẽ tái phát. Cũng may là Đại tiểu thư suy nghĩ vẹn toàn, trước khi Quốc Công gia vào cung có uống canh gừng, ăn thịt dê, lại đeo một cặp bao đầu gối do tiểu thư làm mới không có chuyện gì."
"Hôm nay về phủ lại bận nghị sự, ăn uống không bao nhiêu, nô tì sẽ mang điểm tâm về, khi nào Quốc Công gia rảnh rỗi thì có thể ăn."
Tôn ma ma nói đến đây, nhìn thấy trong hộp có rất nhiều điểm tâm nhỏ hơn bình thường, đột nhiên cười cong mắt: "Không có Đại tiểu thư thì không biết làm sao, Đại tiểu thư cái gì cũng nghĩ ra được, điểm tâm này bỏ vào miệng là ăn hết ngay, Quốc Công gia sẽ không thể mượn cớ không ăn."
Lang Hoa liền nói: "Huynh trưởng không ăn thì nói là do ta làm."
Tôn ma ma gật đầu: "Vâng, một người ăn thì cũng không có ý nghĩa gì, Quốc Công gia không chịu ăn đúng giờ, nô tì thật sự sốt ruột chết rồi."
Lang Hoa đưa hộp thức ăn cho Tôn ma ma: "Ma ma vẫn nên khuyên huynh trưởng, một ngày ba bữa phải ăn đúng giờ, buổi tối dùng túi muối xoa chân, nếu không làm tốt, vết thương trên chân tái phát sẽ rất khó chịu. Trong kinh thành không vất vả như ngoài biên cương, phải tranh thủ thời gian này tĩnh dưỡng."
Tôn ma ma nói: "Nô tì nhớ rồi."
Lang Hoa nhìn Tôn ma ma bước ra ngoài rồi mới nhớ đến Bùi Khởi Đường bên cạnh.
Kỳ lạ là lần này Bùi Khởi Đường vô cùng im lặng, đứng bên cạnh một câu cũng không nói, trên mặt vẫn mang nụ cười nhẹ nhàng, khi bắt gặp Lang Hoa đang nhìn mới nói: "Ta đói mà vẫn chưa ăn gì, nhà bếp còn thứ gì ăn không?"
Lang Hoa mở nồi, bên trong trống rỗng: "Huynh không nói sớm một chút, thức ăn hôm nay đều làm trong nhà bếp lớn, buổi chiều ta có làm chút điểm tâm nhưng lúc nãy đều đem cho huynh trưởng hết rồi."
Bùi Khởi Đường nói: "Vậy nàng nấu cho ta chén mì đi."
Đồ ăn phức tạp nàng thật sự không biết làm, Lang Hoa nói: "Huynh thật sự muốn ăn mì?" Thật là tiện lợi.
Bùi Khởi Đường vén áo choàng đi lấy củi bên cạnh: "Ta giúp nàng nhóm lửa."
Tiêu Ấp muốn giúp đỡ nhưng bị Tiêu ma ma ra hiệu chặn lại, Bùi Tứ gia nhất định có chuyện muốn nói với Đại tiểu thư, nếu không sẽ không đuổi theo từ trong từ đường ra tận nhà bếp. Tuy bà không hiểu chuyện triều chính, nhưng biết gần đây Đại tiểu thư rất bận.
Nhìn chỉ là một bát mì đơn giản nhưng lại tỏa hương bốn phía.
Bùi Khởi Đường cởi áo choàng để lên ghế, cầm lấy đũa, hơi nóng bốc lên, mắt hắn cũng sáng rực.
Bùi Khởi Đường hồi lâu vẫn chưa ăn, Lang Hoa nói: "Sao thế? Không hợp khẩu vị sao?"
Bùi Khởi Đường mỉm cười rồi nhìn xung quanh, "Có giấm không? Nàng tìm cho ta một ít giấm đi?"
Giấm? Không ngờ Bùi Khởi Đường lại thích ăn chua.
Mắt nhìn một bình giấm lớn bị đổ vào trong chén, miệng Lang Hoa cũng cảm thấy chua: "Đây là giấm nhà ta tự ủ, rất chua, bình thường ta rất ít ăn, huynh thử đi, nếu không ăn được thì đổ nước canh đi để ta thêm nước mới... "
Bùi Khởi Đường ăn vô cùng thỏa thích, cả chén mì chua vậy mà chỉ trong chốc lát đều vào trong bụng hắn, hắn thậm chí còn bưng cả chén uống hết một nửa nước mì đen như mực.
Lang Hoa kinh ngạc: "Huynh thế này... sẽ không khó chịu chứ?"
Bùi Khởi Đường ánh mắt sáng rực: "Thế này tốt hơn rồi, nếu không... sẽ rất khó chịu."
Chả trách hắn muốn ăn mì, thì ra thích ăn chua. Lang Hoa mỉm môi: "Vị chua này thế nào? Là người ở quê ta làm, nếu huynh thích ta sẽ cho huynh hai hũ mang về."
Bùi Khởi Đường hôm nay vô cùng dịu dàng: "Ta thích."
Nét mặt Lang Hoa lộ ra nụ cười, nàng biết Khánh Vương được rửa oan, Bùi Khởi Đường trong lòng sẽ không thoải mái, nên hôm nay nàng muốn cùng hắn vượt qua ải khó khăn này.
"Lang Hoa," Bùi Khởi Đường nói, "Nàng vẫn rất quan tâm huynh trưởng, hoàn cảnh của huynh trưởng ở kiếp trước thế nào?"
Lang Hoa nghĩ đến cái chết thảm của Hàn Chương rồi lắc đầu: "Kiếp trước, huynh trưởng chết ở Trấn Giang."
Bùi Khởi Đường nhìn Lang Hoa: "Vì người Tây Hạ?" Nếu không có Lang Hoa, triều đình sẽ không đối phó người Tây Hạ, phòng thủ Hàng Châu, cũng không phái binh đi chi viện cho Hàn Chương. Hàn Chương chết rồi, bách tính Giang Chiết chắc chắn sẽ bị người Tây Hạ tàn sát.
Lang Hoa gật đầu: "Ta và huynh trưởng kiếp trước chưa từng gặp, chỉ nghe nói huynh trưởng là người thẳng thắn, dũng mãnh, bình tĩnh lại có tính tình cương trực, kiếp này có thể gặp mặt, cũng là vì duyên phận của chúng ta."
Bùi Khởi Đường nói: "Huynh trưởng thật sự là người như vậy," Nói đến đây thì ánh mắt hắn dịu dàng hơn, "Lang Hoa, kiếp trước ta là người thế nào?"
Lang Hoa cười nói: "Huynh và Lục Anh chính kiến không hợp, trở thành đối thủ, tin tức mà ta nghe được về huynh dĩ nhiên không hề tốt. Nhưng giờ nghĩ lại cũng không cần phải tin."
Bùi Khởi Đường suy nghĩ hồi lâu rồi nói: "Vậy ta có thê tử không?" Nếu kiếp trước hắn và Lang Hoa không gặp nhau, như vậy có lấy người khác không.
Lang Hoa vốn định trêu chọc Bùi Khởi Đường, nhưng ngẩng đầu lại bắt gặp ánh mắt sáng rực của hắn, trong mắt đầy vẻ chờ đợi, lại dịu dàng thắm thiết, nàng nhất thời không nói nên lời: "Không có, ít nhất là... trước khi ta rời khỏi, chưng từng nghe nói huynh lấy vợ sinh con."
Dường như nghe được tin tốt, mặt Bùi Khởi Đường cười tươi như hoa mới nở: "Vậy là tốt rồi, ta yên tâm rồi."
Lang Hoa không nhịn được cười "hì hì": "Sao nào, huynh vẫn mong bản thân cả đời không thành thân... "
Bùi Khởi Đường gật đầu, xem ra rất nghiêm túc, không có ý đùa giỡn: "Đúng vậy, ta hi vọng lúc đó ta không thành thân, ai cũng không lấy."
Lang Hoa hai má ửng đỏ.
Bùi Khởi Đường cười nhẹ nhàng: "Vì nếu như vậy, có lẽ ở kiếp trước của nàng, tuy nàng gả cho Lục Anh, cả ngày ở trong Lục gia, nhưng ta… vẫn phát hiện ra nàng, muốn quen biết nàng."
Lang Hoa biết điều đó là không thể, nhưng chuyện kiếp trước đã như mây khói thoảng qua, Bùi Khởi Đường tùy ý suy nghĩ thì có sao đâu.
Tay Lang Hoa để trên bàn lại bị Bùi Khởi Đường kéo lấy.
Bùi Khởi Đường nói: "Lang Hoa, phụ thân ta đã được rửa nỗi oan ức, hoàng thất cũng ghi tên ông ấy vào lại gia phả, ta muốn… nhân cơ hội này cố gắng làm trọn chữ hiếu của mình."
Lang Hoa giật mình, cảm thấy có gì đó không đúng, nhưng lại không nghĩ ra là gì.
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải. Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]