Chương trước
Chương sau
Trong nội thất, cung nhân lấy đầy một thùng nước lạnh. Nội thị đặt lò hương lên bàn, xung quanh dùng bình phong và màn vải ngăn cách.

Thái hậu, Thái phi và Lang Hoa ngồi ở ngoài, như vậy có thể nghe thấy tiếng nói phát ra từ bên trong.

Trình nữ quan dặn dò cung nhân lần nữa: “Nhất định không thể làm Vương gia giật mình.”

Mọi người đáp lại một tiếng, mấy nội thị từ từ đưa Ninh Vương vào trong nước lạnh.

Nước lạnh như băng khiến người ta rùng mình, Trình nữ quan nhíu mày, lông tơ toàn thân đều dựng đứng lên, nếu không phải xảy ra chuyện như vậy, Vương gia sao phải chịu khổ thế này.

Năm đó, sau khi Từ Như Tịnh rơi xuống nước, Vương gia cũng rơi vào trong hồ, may mà bên cạnh có mấy nội thị đi theo cứu Vương gia ra, nhưng từ đấy về sau, Vương gia liền rất không thích tắm rửa, mỗi lần tắm rửa Ninh Vương phi đều phải vất vả. Mỗi lần Thái hậu nhắc tới việc này, đều sẽ cảm thấy Ninh Vương rất đáng thương, vốn đã ngốc nghếch, lại còn phải chịu loại giày vò này.

Cho nên vừa nãy khi Cố Đại tiểu thư nghĩ tới cách chữa trị này, trên mặt mới lộ ra vẻ khó xử. Ngâm nước lạnh, khi Ninh Vương tỉnh lại, không biết sẽ kinh hoàng thế nào.

“Đúng là không dễ,” Trình nữ quan thở dài, “Một bé gái phải nhìn trước ngó sau nhiều như vậy, đến Thái Y Viện cũng không dám lên trước...” Chẳng trách Thái hậu lại thích Cố Đại tiểu thư như thế.

Không chỉ phải thông minh, còn phải quyết đoán như vậy, chỉ tiếc Cố Đại tiểu thư không chịu gả cho Ninh Vương gia, không thì cục diện của Từ Ninh Cung sẽ tốt hơn bây giờ nhiều.

...

Thái hậu nghe thấy tiếng loẹt xoẹt trong nội thất, tiếng ào ào như tiếng nước vang lên, không có việc gì khiến Thái hậu căng thẳng xảy ra, trong lòng Thái hậu mới thở phào.

Lang Hoa nhận trà từ trong tay cung nhân bưng tới trước mặt Thái hậu: “Thái hậu nương nương không cần sốt ruột, xem ra phải đợi nửa canh giờ.”

Thái phi không cầm được nói: “Không ngờ Sơn Gia Hoa này lại lợi hại như vậy, tính ra không phải Ninh Vương đã ngủ say rất lâu rồi sao... Các ngươi thường ngày dùng nó cũng là phải như vậy?”

Lang Hoa mím môi, cụp mắt, nét mặt loé lên sự bất thường, nhưng rất nhanh sắc mặt lại như thường: “Mỗi người khác nhau, lượng thuốc dùng cũng khác, hai ba canh giờ cũng có.”

Hai ba canh giờ.

Thái phi nhìn đồng hồ cát trên Bách Bảo Cát một cái, nếu nói tối qua Ninh Vương bị người ta hạ độc, đến giờ ít nhất đã bốn năm canh giờ.

Nói thế nào cũng khác biệt rất xa với hai ba canh giờ, nếu đúng là trúng độc Sơn Gia Hoa, thì Ninh Vương uống thuốc này khi nào?

Thái hậu không tỏ thái độ gì, chỉ là giữa lông mày có chút nặng nề. Ninh Vương tạm thời sống ở Từ Ninh Cung, tất cả người hầu hạ Ninh Vương đều là đích thân bà ấy lựa chọn, là người bà ấy tin tưởng.

Nếu Ninh Vương bị Triệu thị tính kế, nhất định là ở bên ngoài chỗ ở, Triệu thị làm thế nào cũng không thể với tay vào trong Từ Ninh Cung, đưa tới bên cạnh bà ấy.

Theo như Lang Hoa nói, hai ba canh giờ, vậy chính là nửa đêm, những người đó phải làm thế nào mới có thể khiến Ninh Vương uống thuốc.

Nếu không phải Triệu thị làm, có thể là ai? Ai đang hại Ninh Vương?

Trong lòng Thái hậu thoáng có cảm giác lạ thường, bà ấy lại có chút không muốn suy nghĩ kĩ thêm nữa. Vì đáp án này sẽ càng khiến bà ấy khó tiếp nhận hơn.

Chuyện mà bà cho rằng không thể đã xảy ra rồi, nhất định là chi tiết gì đó bà ấy không ngờ tới đã xảy ra vấn đề.

Hoặc là người bà ấy cực kì tin tưởng, hoặc là...

“Lang Hoa,” Thái hậu ngẩng đầu lên, “Việc hôm nay ngươi nghĩ thế nào?”

Lang Hoa hồi lâu mới cúi đầu nói: “Thần nữ cũng không biết rốt cuộc xảy ra chuyện gì, nếu nói Triệu thị lệnh người hạ độc cũng không phải không có khả năng.”

Triệu thị hạ độc cũng không thể không có khả năng, vậy thì càng có khả năng hơn là gì?

Lang Hoa là đứa trẻ rất thông minh, Lang Hoa là đang nhắc nhở bà ấy, đừng chỉ nhìn chằm chằm vào Triệu thị?

Thái hậu đột nhiên hỏi: “Ai gia nghe nói các ngươi muốn rời khỏi kinh thành?”

Lang Hoa gật gật đầu: “Thần nữ muốn đi theo tổ mẫu, phụ thân về quê nhà Giang Chiết.”

Thái hậu nói, “Tiệm thuốc của Cố gia các ngươi ở trong kinh không phải đang làm ăn rất tốt sao? Sao đột nhiên muốn bán cửa tiệm về quê.”

“Thật ra thần nữ cũng không biết vì sao, chỉ là cảm thấy giờ về Giang Chiết tốt hơn,” Lang Hoa ngẩng đầu lên, “Phương gia vốn đã thừa nhận muốn dùng thi cốt của tổ tông Cố gia để uy hiếp phụ thân thần, lần đó nhà chúng thần còn muốn lên chùa lễ tạ, nhưng trong một đêm Phương gia lại lật khẩu cung. Đến thông gia của nhà chúng thần là Lục gia cũng đi rêu rao khắp nơi là Cố gia và Bùi gia liên thủ hãm hại họ, đổi trắng thay đen như vậy lại có người tin. Trước đây khi bị Thẩm Xương Cát hãm hại, chúng thần cũng không sợ, vì ít nhất biết ai đang hại mình, giờ thì khác, phụ thân đang yên ổn tra án, cũng không biết vì sao lại như vậy.”

Thái hậu nghĩ tới lời bà ấy nói lần trước khi Lang Hoa vào cung, bà ấy muốn gả Lang Hoa cho Ninh Vương, Lang Hoa không chịu đồng ý. Có phải Cố gia cho rằng, việc này là bà ấy bày mưu tính kế bảo người đi làm không?

Bùi gia là thân tín của Hoàng thượng, nếu hai nhà Cố, Bùi kết thân, Cố gia có thể cũng sẽ đứng cùng Bùi gia, trước đây Cố gia từng làm việc cho bà ấy.

Bà ấy thật sự có lý do trừng trị răn đe Cố gia không nghe lời.

Nhưng nàng lại hiểu, bà ấy không làm như vậy.

Sắc mặt Thái hậu u ám, là có người đang cố ý lợi dụng bà ấy, cho nên Lang Hoa mới nói với Thái phi lời như thế, để Thái phi nhắc nhở bà ấy đừng xúc động hành sự.

Trong nội thất vang lên tiếng nói nhỏ nhẹ.

Hồ Trọng Cốt bước nhanh vào nói: “Ninh Vương gia sắp tỉnh rồi, Thái hậu nương nương qua đó xem xem đi!”

Thái phi hơi cười: “Tỉnh lại là tốt, tỉnh lại là không sao rồi.”

Lang Hoa lên trước đỡ Thái hậu đứng lên, Thái hậu đi tới cửa dặn dò Lang Hoa: “Các ngươi đợi ở đây, dù nói người hành y trăm sự không cấm kị, suy cho cùng nam nữ có khác biệt.”

Thái hậu đột nhiên nói như vậy, là muốn nói cho nàng, Thái hậu không vì việc của Ninh Vương mà giận lây sang nàng, việc của Cố gia không liên quan tới Từ Ninh Cung, cho nên cũng sẽ không để nàng mất thanh danh vì Ninh Vương.

Lang Hoa hành lễ với Thái hậu.

Thái hậu bước từng bước tới nội thất, cung nhân lên trước vén rèm, Thái hậu đi vào lại dừng ở sau bình phong. Cách bình phong, Thái hậu nhìn thấy cung nhân đang tưới nước lên người Ninh Vương.

Trong miệng Ninh Vương truyền tới tiếng rên nhè nhẹ, cả người bất an giang tay chân trong nước, có vẻ sắp tỉnh lại.

Thái hậu gật gật đầu với Trình nữ quan.

Trình nữ quan lập tức ra hiệu cho cung nhân tưới một gáo nước lạnh lên người Ninh Vương.

Nước lạnh như băng, khiến Thái hậu dường như cũng cảm giác được hàn ý.

Lúc này trong lòng bà ấy không biết bị cảm xúc gì chèn đầy, lo lắng, do dự, nghi ngờ và sợ hãi, lần đầu tiên bà ấy sợ nhìn thấy tình cảnh trước mắt như vậy, sợ sẽ xảy ra việc bà ấy không ngờ tới.

Bà ấy không nhịn được muốn đi ra hét tên của Ninh Vương trước, cuối cùng Thái hậu vẫn kìm nén sự kích động lại.

...

Cuối cùng Ninh Vương đã tỉnh lại.

Hắn ngỡ ngàng mở mắt, rất nhanh liền cảm giác được cái lạnh thấu xương, hắn vô thức động đậy cánh tay, lại phát hiện cả người bị ngâm trong nước.

Cung nhân trước mặt hiển nhiên phát hiện hắn tỉnh lại nhưng không phát ra chút tiếng động nào.

Hắn đang ở đâu? Đây là đang làm gì?
Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.