Chương trước
Chương sau
“Đại tiểu thư, cuối cùng người cũng tới,” Trình nữ quan vội lên đón, “Thái hậu nương nương đang đợi.”

Lang Hoa gật gật đầu, lần này từ Cố gia tới Từ Ninh Cung chỉ dùng chưa tới nửa canh giờ.

Nàng ngồi kiệu đi thẳng vào cửa nội cung, cung nhân khiêng kiệu là người chuyên hầu hạ Thái hậu nương nương, mấy người này bước nhanh như bay, đoạn đường này thường ngày ít nhất phải đi mất một nén nhang, giờ chớp mắt đã tới rồi.

Lang Hoa đi theo Trình nữ quan vào nội điện, Thái hậu và Thái phi ngồi trên giường, Lang Hoa vội bước tới hành lễ.

Thái hậu nói: “Làm khó ngươi rồi, mau đi xem xem Ninh Vương gia đi.”

Lang Hoa gật gật đầu, đi tới chỗ Ninh Vương.

Ninh Vương nhắm mắt, sắc mặt hơi có ánh hồng, giống như đang ngủ say.

Lang Hoa ngồi trên ghế gấm, đưa tay ra chẩn mạch cho Ninh Vương, Ngự y bên cạnh không dám phát ra chút tiếng động nào.

Hơi thở của Ninh Vương rất ổn định, gương mặt an nhiên, tim đập cũng mạnh mẽ có lực.

Mạch tượng cũng như người thường, không giống là đang bệnh.

Nếu một người vì bệnh hôn mê không tỉnh, không thể không thấy manh mối gì trên mạch tượng.

Lang Hoa đang suy nghĩ, Hồ Trọng Cốt đeo hòm thuốc đi tới Từ Ninh Cung.

Trong phòng vô cùng yên tĩnh, tất cả mọi người đều nhìn Lang Hoa và Hồ Trọng Cốt.

Hồi lâu Lang Hoa và Hồ Trọng Cốt mới đứng lên trả lời Thái hậu.

Thái phi lập tức đặt chén trà trong tay xuống: “Thế nào? Ninh Vương bị bệnh gì?”

“Ninh Vương gia không có gì đáng ngại.” Giọng nói của Lang Hoa không nhanh không chậm, ánh mắt vô cùng điềm tĩnh, khiến người ta bình tĩnh lạ thường.

Nghe được lời này, gần như tất cả mọi người trong phòng đều lặng lẽ thở phào.

Mặt Thái hậu lộ rõ niềm vui: “Vậy vì sao lại như vậy?”

“Có lẽ Ninh Vương gia ăn nhầm thảo dược loại Dương Kim Hoa,” Lang Hoa nhẹ giọng nói, “Lượng thuốc có vẻ không lớn lắm, ngủ một lát sẽ tự nhiên tỉnh lại.”

Hồ Trọng Cốt nói tiếp: “Loại thảo dược Dương Kim Hoa này cũng có tên khác là Sơn Gia Hoa, lang trung ngoại khoa thường dùng nó để trị vết thương về xương.”

Thái y nghe thấy lời này mặt hơi biến sắc, vội nói: “Thái hậu nương nương, trong thuốc chúng thần cho Vương gia uống không có Sơn Gia Hoa, Thái Y Viện chúng thần cũng cực ít dùng loại thảo dược này.”

Trong thuốc của Thái Y Viện không có thuốc này, Ninh Vương vẫn là bị người khác lén hạ độc.

Thái hậu ngẩng mặt lên nhìn về phía Lang Hoa: “Ngươi có thể xác định là... Sơn Gia Hoa?”

Lang Hoa nói: “Để yên tâm, chúng thần sẽ dùng chút thuốc với Vương gia, tránh trường hợp chẩn đoán sai lầm, ảnh hưởng bệnh tình của Vương gia.”

Hoàng Viện Sử lên trước lại lần nữa xem mạch tượng của Ninh Vương, trước đây ông ấy không nghĩ tới Sơn Gia Hoa, là vì Sơn Gia Hoa không hề dùng nhiều trong nội khoa. Ông ấy cũng từng nghe nói, lang trung ngoại khoa biết dùng Sơn Gia Hoa pha thuốc, để giảm nhẹ đau đớn của người bệnh. Nhưng Ninh Vương không bị thương, sao có thể dùng Sơn Gia Hoa. Nghĩ tới đây Hoàng Viện Sử mím mím môi, vậy thì chỉ có một cách giải thích, Ninh Vương là vô thức bị người ta hạ độc.

Như vậy chứng minh, phán đoán vừa nãy của Thái hậu không sai.

Có người muốn hại Ninh Vương.

Việc này không thể xem thường.

Hoàng Viện Sử nhìn Ngự y bên cạnh một cái, Ngự y biết ý từ từ lui xuống tới Cần Chính Điện báo tin.

Từ Ninh Cung xảy ra chuyện, phải sớm để Hoàng thượng biết, tránh để gây ra sự việc khó có thể khống chế.

“Phải chữa thế nào?” Thái phi bên cạnh hỏi trước.

Trên mặt Lang Hoa lộ ra vẻ do dự.

Tay xoay phật châu của Thái hậu dừng lại: “Ngươi cứ nói đừng sợ.”

Đôi mắt của Lang Hoa vô cùng trong sáng: “Cách chữa trị của thần nữ, e là phải khiến Ninh Vương chịu chút giày vò. Nhưng, nếu Ninh Vương thực sự hôn mê bất tỉnh vì Sơn Gia Hoa, rất nhanh có thể tỉnh lại.”

Thái hậu vô thức nhìn Thái phi.

Thái phi nói: “Giống như Lang Hoa nói, lỡ chẩn đoán nhầm thì chẳng phải sẽ làm bệnh càng nặng hơn sao, y thuật của đứa trẻ Lang Hoa này chúng ta đều biết, Thái Y Viện cũng không có cách tốt hơn... chi bằng để Lang Hoa thử xem.”

Thái hậu hiểu ý của Thái phi: “Ai gia tin tưởng y thuật của Lang Hoa, chỉ là không biết cách chữa trị này có nguy hiểm không.”

Lang Hoa nói, “Thần nữ chỉ cần một thùng nước lạnh, đặt Ninh Vương vào trong, ngâm nước lạnh, rửa đi rửa lại, như vậy sắc hồng trên mặt Vương gia sẽ từ từ phai đi, người cũng có thể tỉnh lại.”

Thái hậu không ngờ là cách đơn giản như vậy: “Chỉ đơn giản như vậy? Chỉ cần ngâm nước lạnh là được?”

Lang Hoa gật gật đầu, nhìn về phía Hồ Trọng Cốt bên cạnh: “Thần và Hồ tiên sinh sẽ dạy cung nhân cách làm, cung nhân phải nghiêm khắc làm theo cách của chúng thần, như vậy mới có thể bảo đảm không có sơ suất.”

Hồ Trọng Cốt hơi ngây ra, rõ ràng không ngờ tới vì sao Lang Hoa đưa ra cách chữa trị như vậy, vì Ninh Vương vốn không cần chịu khổ như vậy, chỉ cần đợi dược lực tiêu bớt, người sẽ tỉnh lại. Hồ Trọng Cốt ngẩng đầu lên vừa hay nhìn vào mắt của Lang Hoa. Đại tiểu thư sắp xếp như vậy nhất định có lý do của người, hơn nữa nước lạnh thật sự có thể giúp người tỉnh lại.

Lang Hoa hiểu suy nghĩ của Hồ Trọng Cốt. Từ Ninh Cung như kiếm đã tuốt vỏ, muốn để Thái hậu bình tĩnh, cách tốt nhất chính là ép Ninh Vương tỉnh lại, như vậy cục diện sẽ khác, hơn nữa quan trọng nhất là, nàng muốn vạch trần mặt nạ của con hồ ly này.

Nếu không phải Thái phi đến ngăn cản, giờ Triệu thị nhất định đã sinh non.

Ninh Vương yên ổn ngủ một giấc, đổi lại là Hoàng tử trong bụng Triệu thị.

Nếu có người hại Ninh Vương, chi bằng nói có người cố ý muốn mượn Ninh Vương hại Triệu thị.

Ai có thể làm như vậy? Đứa trẻ trong bụng Triệu thị không còn nữa, người được lợi lớn nhất đó chính là Ninh Vương - đệ đệ ruột của Đương kim Hoàng thượng.

Nàng sớm đã nghi ngờ Ninh Vương, giờ càng không tin trên đời có sự trùng hợp như vậy.

Ninh Vương không tiếc dùng mình làm mồi nhử, đó là vì đứa trẻ của Triệu thị sẽ thay đổi cả triều cục.

Lang Hoa dặn dò cung nhân lấy nước lạnh, nói cho Trình nữ quan biết phải ngâm Ninh Vương như thế nào: “Bất luận là ai, khi Ninh Vương ngâm tắm đều không được nói chuyện, Ninh Vương ngủ say đột nhiên tỉnh lại, sẽ bị giọng nói làm kinh hãi. Ninh Vương vốn đã từng bị kinh sợ, như vậy rất có thể sẽ khiến bệnh cũ của ngài ấy nặng thêm.”

Các cung nhân gật đầu, ai cũng biết bệnh điên của Ninh Vương, không ai dám hành động sơ suất.

“Sau khi Ninh Vương tỉnh lại, Trình cô cô chỉ cần gọi Thái hậu vào, bảo Thái hậu nói chuyện với Ninh Vương, Ninh Vương tin tưởng Thái hậu, tâm trạng sẽ được vỗ về.”

Thái phi nghe không ngừng gật đầu: “Vẫn là Lang Hoa nghĩ chu toàn.”

Lang Hoa rủ mắt xuống: “Hi vọng có thể chữa khỏi cho Ninh Vương gia, giải ưu cho Thái hậu nương nương.”

Trình nữ quan sắp xếp cung nhân tắm cho Ninh Vương.

Lang Hoa đi tới bên cạnh Hồ Trọng Cốt thấp giọng nói: “Hồ tiên sinh phát hiện Ninh Vương sắp tỉnh lại, lập tức đi ra khỏi phòng, mời Thái hậu nương nương tới. Bất luận thế nào, ông cũng không được phát ra bất cứ tiếng động nào, cũng không được để Ninh Vương nhìn thấy ông...”

Hồ Trọng Cốt không hiểu Lang Hoa là có ý gì.

Lang Hoa nói: “Tiên sinh chỉ cần làm tốt việc này, cái khác để ta sắp xếp.” Nếu tất cả thuận lợi, vậy thì sau hôm nay, Ninh Vương ở trong lòng Thái hậu nương nương sẽ khác.

Lang Hoa đi về bên cạnh Thái hậu: “Thái hậu nương nương, tất cả đã chuẩn bị xong xuôi có thể bắt đầu rồi.”
Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.