Chương trước
Chương sau
Sắc mặt Thái hậu bỗng trở nên khó coi, bà ta vội vã đi vào trong phòng.

Trình nữ quan đuổi theo: “Mau đi mời Ngự y, để Ngự y chẩn mạch cho Vương gia.”

Ninh Vương ở trong phòng kề Từ Ninh Cung, người hầu hạ Ninh Vương đều do Thái hậu đích thân lựa chọn, từ nội thị đến nữ quan đều là những người Thái hậu có thể tin tưởng.

Trình nữ quan xưa nay chưa từng nghĩ Ninh Vương sẽ xảy ra chuyện gì, làm gì có ai lại đi đối phó với một vị Vương gia ngốc chứ.

Thái hậu nháy mắt đã bước vào phòng kề.

Cung nhân trong điện rối loạn cả lên, những cung nữ nhỏ tuổi đã bị dọa đến đỏ mắt.

Nếu Ninh Vương xảy ra chuyện gì, đừng ai mong sống nổi. Thái hậu không hề hỏi han gì, bước thẳng vào phòng.

Ninh Vương nằm trên giường, đôi mắt nhắm chặt, vẻ mặt vô cùng thư thái, xem ra chỉ giống như đang ngủ.

“Ninh Vương.” Thái hậu nhẹ nhàng gọi một tiếng.

Ninh Vương nằm trên giường không có phản ứng gì.

Một người cho dù có ngủ say thế nào, nhưng khi bị nhiều người vây quanh gọi như vậy cũng phải tỉnh dậy từ lâu.

Điều này chắc chắn là bất thường.

Thái hậu lập tức nghĩ đến thuốc: “Ninh Vương uống thuốc chưa?”

Nữ quan bên cạnh lập tức tiến lên, giọng của nữ quan đã khàn khàn, còn có chút run rẩy: “Uống rồi, thuốc hôm qua Ninh Vương uống chính là thuốc trị phong hàn Thái y kê.”

Ninh Vương nghịch tuyết nên trúng gió, Thái hậu lệnh cho Thái y sắc thuốc cho Ninh Vương, đã uống thuốc mấy ngày liền nhưng đều không có vấn đề gì cả.

Trình nữ quan nói: “Thuốc đó nội thị đã thử qua rồi mới cho Ninh Vương gia dùng.”

Đang nói, Thái y của Thái Y Viện đã đến nơi, Thái y hành lễ xong liền chẩn mạch cho Ninh Vương.

Trong phòng chợt yên tĩnh trở lại, tất cả mọi người dường như đều đang nín thở, tất cả ánh mắt đều dừng lại trên người Thái y.

Hồi lâu sau Thái y mới di chuyển ngón tay ra, lẩm bẩm: “Không thể nào, không đúng... Ninh Vương gia không bị bệnh, không thể như vậy được.”

“Rốt cuộc là có chuyện gì?” Thái hậu nghiêm giọng nói.

“Thái hậu nương nương,” Thái y quỳ dưới đất, “Vi thần thực sự không nhìn ra được Vương gia bị bệnh gì, mạch tượng bình ổn, không trầm không nhẹ, chỉ có hơi nhanh một chút, nhưng cũng không có gì đáng ngại...”

“Vậy tại sao gọi lại không tỉnh?” Giọng Thái hậu càng âm trầm hơn.

Sắc mặt Thái y trở nên trắng bệch: “Vi thần không biết.”

Thân là Thái y nhưng lại một câu không thể nào, một câu thần không biết.

Thái hậu chỉ cảm thấy như có một luồng lửa giận đang bùng cháy lên.

“Truyền Hoàng Viện Sử tới đây.”

Cung nhân không dám chậm trễ, lập tức chạy đi tìm.

Thái hậu cẩn thận nhìn Ninh Vương, rốt cuộc là xảy ra chuyện gì, nếu không phải là trúng bệnh thì là vì cái gì?

Trong lòng Thái hậu bỗng rung động.

Hạ độc, liệu có phải có người hạ độc Ninh Vương rồi không?

Giống như năm xưa, có người dám hạ độc Ninh Vương dưới mắt bà ta.

Rõ ràng Trình nữ quan cũng nghĩ đến điểm này, nhìn nội thị bên cạnh: “Từ tối qua đến hôm nay ai đã hầu hạ Vương gia, lôi hết ra đây tra hỏi, cốc chén, bát thuốc Ninh Vương đã dùng cũng mang hết ra đây.”

Nếu có người hạ độc thì nhất định sẽ để lại dấu vết.

Thái hậu tim như dao cắt, rốt cục thì Ninh Vương đã làm gì sai, đã ngốc nghếch đến thế này rồi mà vẫn còn có người muốn làm hại. Bà ta liều mạng sinh các con ra, nhưng lại giương mắt nhìn chúng lần lượt rời xa bà ta.

“Thái hậu nương nương, những dụng cụ đó đều đã dùng trâm thử rồi, không hề có độc.”

Suy nghĩ của Thái hậu bị Trình nữ quan cắt ngang, tất cả mọi chuyện đều y hệt như năm đó, tất cả dụng cụ đều không hề có độc, nhưng Ninh Vương lại cận kề nguy hiểm.

Tiên hoàng nổi trận lôi đình, cho đánh chết tất cả những cung nhân đã từng hầu hạ Ninh Vương. Ninh Vương sống lại nhưng từ đó trở thành kẻ ngốc. Tiên hoàng còn an ủi bà ta, tuy bị ngốc nhưng nói không chừng đó lại là chuyện tốt, từ nay sống vô ưu vô lo, sẽ không còn có ai hại hắn nữa.

Tiên hoàng chỉ nói đúng một nửa, Ninh Vương vẫn luôn giữ tính cách như đứa trẻ, nhưng vẫn có người muốn lấy đi tính mạng của hắn.

Mấy chục cung nhân đang quỳ dưới đất. Thái hậu vẫn luôn rất yêu thương Ninh Vương, các cung nhân trong Từ Ninh Cung không dám chậm trễ, từng người một vây trước sau hầu hạ, ai có thể ngờ được đại họa đột nhiên lại giáng xuống đầu thế này.

Mọi người đều cho rằng Ninh Vương trúng độc, đa số các cung nhân đều bị xử chết, Từ Ninh Cung dường như đã cảm nhận được mùi gió tanh mưa máu.

Thái hậu kéo tay Ninh Vương, tất cả lý trí đã bị gác lại phía sau. Ninh Vương ở bên cạnh bà ta, bà ta là một người mẹ, nhưng người mẹ này lại luôn không bảo vệ được con mình.

Toàn bộ cung đình hỗn loạn cả lên, cho dù bằng cách nào bà ta cũng phải làm sáng tỏ mọi chuyện, không thể trốn tránh nữa.

Thái hậu cảm thấy sự bi ai và phẫn nộ.

Trình nữ quan thử khuyên: “Thái hậu nương nương, đa số cung nhân ở đây đều đi theo người từ xưa, có lẽ bọn họ sẽ không...”

Thái hậu cười lạnh: “Bây giờ Ai gia còn có thể tin được ai?”

Trình nữ quan yên lặng đứng đó, không biết nói được gì nữa.

Thái hậu nói: “Nếu không điều tra rõ ràng, Ai gia sẽ noi theo Tiên hoàng, đánh chết tất cả những người đã từng hầu hạ Ninh Vương.”

Trong cung bỗng chốc truyền đến vô vàn tiếng khóc lóc van xin.

“Hôm qua Ninh Vương đã đi đâu?” Thái hậu trầm giọng hỏi.

Trình nữ quan lập tức nói: “Vương gia đã đến phòng ấm ngắm hoa, còn đến hoa viên chơi một lát, Thái hậu dạy Vương gia chơi cờ, sau đó... ”

Thái hậu đã nghĩ ra, cung nhân chỗ Triệu thị đến gặp bà bẩm báo tình hình của Triệu thị, Triệu thị ăn không ngon miệng, bà ta lệnh cho nhà bếp mang một bát cháo và mấy món điểm tâm đến.

Bà ta nói xong những chuyện đó Ninh Vương liền chạy đến.

“Vương gia có chạy đến chỗ Triệu thị không?” Thái hậu nhìn Trình nữ quan.

Trình nữ quan ngẩn người, bỗng chốc nỗi sợ hãi bao trùm trong đôi mắt, Triệu thị bị nhốt tại Từ Ninh Cung, theo lý mà nói không ai được đến thăm hỏi, nhưng Ninh Vương thì khác. Trong lòng hắn không nhớ được những chuyện phức tạp đó, không biết trong Từ Ninh Cung nơi nào nên đi, nơi nào không nên đi. Hai ngày trước, hắn còn ầm ĩ đòi gặp Ninh Vương phi, hỏi bà đã nhốt Ninh Vương phi ở đâu.

Cho dù Ninh Vương không gặp Triệu thị, nhưng cũng có thể gặp được người hầu hạ Triệu thị.

Sắc mặt Thái hậu trầm xuống. Tuy Triệu thị đã bị phế, đa số cung nhân của Khôn Ninh Cung đều đã bị thanh lý, nhưng nhất định còn có tai mắt của Triệu thị lưu lại. Nếu Ninh Vương xảy ra chuyện, Từ Ninh Cung nhất định sẽ loạn lên, Triệu thị có thể nhân cơ hội đó trốn thoát ra ngoài.

“Dẫn Triệu thị tới đây.” Thái hậu nói, “Ai gia muốn xem xem, nàng ta còn có gì để nói nữa không.”



Cả người Triệu thị đang co rúm lại trong chăn.

Trong phòng vốn có đặt hai chiếc lò sưởi, nhưng bà ta đã cho người chuyển đi, vì bà nghe nói lò sưởi sẽ gây tổn thương đến đứa trẻ trong bụng, Dung phi của Tiên hoàng chính vì sợ lạnh, đặt nhiều lò sưởi nên mới bị sảy thai, nếu không phải cung nhân phát hiện kịp thời thì e rằng ngay cả mẹ cả con đều không còn.

Nghĩ lại, bên cạnh Tiên hoàng cũng không thiếu phi tần, ngoài con trai của Hiền Phi phạm lỗi bị lưu đày đến Sa Môn Đảo thì các phi tần khác cũng không có Hoàng tử thành niên. Đó đều là thủ đoạn của Thái hậu, có lẽ Thái hậu cũng muốn hại chết con của bà ta như vậy.

“Nương nương, Hoàng hậu nương nương.” Có tiếng gọi khẽ truyền tới.

Triệu thị kéo chăn, nhìn thấy một khuôn mặt quen thuộc, đây chính là tai mắt bà ta giữ lại ở Từ Ninh Cung. Bà ta bị nhốt lâu như vậy nhưng vẫn chưa hề có ai đến hỏi han, nay người này đột nhiên xuất hiện, nhất định là có tin tức từ bên ngoài truyền đến.

“Nương nương, lão thái gia cho người đến đưa tin, nương nương cố gắng thêm hai ngày nữa, lão thái gia sẽ nghĩ cách cứu nương nương ra ngoài.”
Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.