Thường An Khang thấy tình hình không ổn, lập tức nháy mắt nhắc nhở Thư Vương.
Thư Vương ngẩn người nói: “Hoàng thượng đều biết cả rồi... vậy thần không giấu Hoàng thượng nữa, tục ngữ có câu, khắp đất trời đâu không phải là đất của vua, làm gì có chuyện gì mà Hoàng thượng lại không biết chứ. Thần đã nhận mấy hũ rượu của Bùi gia, Bùi gia nhờ thần đến Cố gia nói chuyện giúp, thần liền cảm thấy so với đến trước mặt Cố lão thái thái chi bằng đến giúp Hoàng thượng chia sẻ, thánh chỉ đã hạ xuống rồi, Cố gia nào dám không đồng ý chứ.”
Mặt Thư Vương đầy vẻ tức giận, rõ ràng là đã tự làm bẽ mặt mình ở Cố gia.
Thấy tình hình này, Thường An Khang suýt chút nữa thì trợn mắt nhìn, Thư Vương hoàn toàn hiểu sai ý của hắn. Ý hắn ra hiệu cho Thư Vương đừng nói tiếp nữa, nhưng Thư Vương lại coi là Hoàng thượng đã biết chuyện hắn nhận lễ của Bùi gia rồi.
Ngón tay Hoàng đế run rẩy, hắn phải dùng tất cả sức lực mới kiềm chế được không ném tách trà trên bàn lên người Thư Vương. Tề Ngọc Song sắp được gả đến Tây Hạ, mùa xuân đã sắp bắt đầu, hắn không thể trừng phạt Thư Vương quá khó coi được, nếu không hắn sẽ lập tức cho Cấm vệ lôi Thư Vương ra ngoài, đánh cho mấy gậy để hắn không dám ăn nói xằng bậy nữa.
“Lui xuống!” Giọng nói Hoàng đế đến đinh tai nhức óc, như sấm sét đánh bên tai.
Thư Vương bị dọa đến run lập cập.
Thường An Khang
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/dao-buoc-phon-hoa/3433003/chuong-503.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.