Với tính cách như Mẫn Giang Thần, đừng nói đến chuyện đối phó với Lục lão thái thái, chỉ e ngay cả Lục Tịnh và Lục Vân đều không thể áp chế nổi.
“Ta biết.” Mẫn Giang Thần lấy khăn tay lau nước mắt, “Ta đã hạ quyết tâm rồi, mấy ngày nữa ta sẽ theo phụ thân trở về Hàng Châu, đợi đến mùa xuân sang năm, có lẽ tất cả sẽ trở nên tốt hơn.”
Lang Hoa thâm trầm nhìn Mẫn Giang Thần: “Tỷ nghĩ thông thật rồi sao?”
Mẫn Giang Thần gật đầu: “Ta nghĩ kỹ rồi, chuyện gì nên làm chuyện gì không nên làm… trong lòng ta đều rất rõ ràng, chỉ là không buông bỏ được. Trước giờ ta chỉ biết muội và Lục Anh sẽ thành thân, nên cũng chưa từng nghĩ đến, cho đến ngày muội và huynh ấy hủy bỏ hôn ước, trong đầu ta đều là hình ảnh cô độc của Lục Anh, từ đó giống như bị ma ám vậy.”
“Ta đã tận mắt chứng kiến Lục gia tính kế hãm hại Cố gia, cũng biết rõ mọi hành vi của Vương thị, trong lòng đã căm thù đến tận xương tủy bọn họ. Nhưng cứ nghĩ đến Lục Anh là ta lại quên hết những chuyện đó, cho dù rõ ràng trong lòng rất chán ghét nhưng lại không kiềm chế được.” Mẫn Giang Thần dừng lại, “Lang Hoa muội có biết cảm giác đó không?”
Lang Hoa nhất thời hoang mang.
Sau khi nàng trùng sinh chưa từng có cảm giác như Mẫn Giang Thần lúc này, vì Lục Anh quên đi kiếp trước, vì hoàn cảnh của Cố gia, lẽ nào là vì nàng không thích Lục Anh đến vậy
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/dao-buoc-phon-hoa/3432983/chuong-483.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.