Chương trước
Chương sau
Từ tam thái thái thấy Từ Sĩ Nguyên đang trầm tư liền cảm thấy có chút lo lắng.

“Lão gia,” Từ tam thái thái nói, “Nếu không thì thôi đi, lão gia nói với trưởng bối Từ gia một câu, chỉ cần A Tịnh được minh oan là đủ rồi, chuyện của Từ gia nói trắng ra cũng không liên quan gì nhiều đến chúng ta.”

Từ lão phu nhân không chấp nhận để con thứ quản lý gia đình, cho dù họ có lên kế hoạch tỉ mỉ cuối cùng cũng vẫn chỉ công cốc.

“Nói cái gì vậy.” Từ Sĩ Nguyên sầm mặt, “Ta đã nói rồi, những chuyện này không cần bà suy nghĩ, ta đã có sắp xếp cả rồi.”

Từ tam thái thái đành cúi đầu nói: “Thiếp hiểu rồi.”

Từ tam thái thái vừa đi ra ngoài, Từ Sĩ Nguyên lập tức gọi phụ tá vào.

Phụ tá cũng có chút lo âu.

“Sao rồi?” Từ Sĩ Nguyên hỏi.

Phụ tá xoa mồ hôi trên đầu: “Mấy ngày này chúng ta phải hành sự cẩn thận, sau khi người của Phương gia vào đại lao liền bắt đầu có người điều tra những người gần đây thường xuyên qua lại với Phương gia, nếu chúng ta còn có hành động gì nữa nhất định sẽ bị theo dõi, đến lúc đó sẽ không dễ gì thoát thân được.”

Đó là điều Từ Sĩ Nguyên không thể ngờ đến: “Cũng không biết bao lâu nữa Minh Tiến sĩ mới vào kinh được.”

Nếu Minh Tiến sĩ đến được kinh thành, tương lai nhân lực dưới tay công tử bài binh bố trận thế nào đã có người lên kế hoạch, ông ta cũng không phải khổ cực như vậy nữa.

Phụ tá thấp giọng nói: “Phía bên Lục Anh chúng ta vẫn cần trông chừng chứ?”

Từ Sĩ Nguyên gật đầu, hiện giờ chỉ hy vọng Lục gia có thể giúp đỡ ông ta một tay, khiến người người đều biết hai người Bùi Khởi Đường và Cố Lang Hoa có tư tình.

Hoàng đế nghĩ gì vậy? Dù sao Cố Lang Hoa cũng thường xuyên hầu hạ Thái hậu nương nương, tuy Cố Thế Hoành và Bùi Tư Thông đều làm việc cho Hoàng thượng, nhưng cũng có phân lượng khác nhau trước mặt Hoàng thượng. Nếu Hoàng thượng hoàn toàn tin tưởng Cố Thế Hoành thì sẽ không để Bùi Khởi Đường dẫn Cấm quân cùng phá án với Hoàng Thành Ti.

Nói trắng ra, thứ Hoàng thượng xem trọng là thủ đoạn bồi dưỡng mật thám của Cố gia chứ không phải tin tưởng vào lòng trung thành của Cố gia.

Trong lòng Hoàng thượng, lòng trung thành và năng lực là hai thứ tách rời nhau.

Còn về Bùi gia, trong lòng Hoàng thượng cũng được coi là chủ đạo, Bùi Khởi Đường có được địa vị như ngày hôm nay không chỉ bởi vì đã lập được công lớn ở Diêm Châu mà hắn còn là tai mắt của Hoàng thượng, được Hoàng thượng giao cho trọng trách theo dõi Hoàng Thành Ti và tai mắt của đảng Thái hậu.

Nếu như Bùi gia và Cố gia liên kết lại với nhau.

Không biết Hoàng thượng sẽ tin tưởng Cố gia hơn hay là sinh lòng nghi ngờ với Bùi Khởi Đường?

Xem chừng chỉ là một chuyện hôn sự, nhưng làm không tốt lại phải đền bù bằng cả Bùi gia. Nếu Bùi Khởi Đường không chịu buông tay thì rất có khả năng sẽ thất sủng trước mặt Hoàng thượng, địa vị vẻ vang của hắn cũng không còn nữa.

Càng là thế gia danh môn lại càng hiểu rõ hai chữ quyền lợi, Bùi gia tất sẽ phải từ bỏ Cố gia.

Trên mặt Từ Sĩ Nguyên hiện lên nụ cười lạnh nhạt.

Trong hậu viện Cố gia.

“Nàng không đi được không?” Bùi Khởi Đường đứng trên cây, ánh mắt phát sáng như vì sao trong đêm tối.

“Tất nhiên là không được rồi.” Lang Hoa nói, “Ta đã hẹn với A Thần rồi, hôm nay nhất định phải đến Mẫn gia một chuyến.”

Bùi Khởi Đường cứng đờ người đứng ở đó, dáng vẻ hệt như đứa trẻ chưa được ăn kẹo, khiến Lang Hoa thấy buồn cười.

“Đây là lần đầu tiên ta được mời vào Cố gia." Bùi Khởi Đường vẻ mặt thẳng thắn, không hề có dáng vẻ bày mưu tính kế như ngày thường.

Ngang ngược cũng phải tùy lúc tùy chỗ.

Lang Hoa nói: “Ta cứ nghĩ huynh xong việc ở nha môn rồi mới tới, nhưng huynh lại đến sớm như vậy.”

Cứ nói cho hay là tới bàn chuyện công với phụ thân, kết quả người này mới ngồi nghiêm chỉnh trong thư phòng một lát đã lập tức chạy đến nhà sau, nếu bị tổ mẫu phát hiện, chắc chắn hắn sẽ bị giáo huấn một trận.

“Khi nãy tổ mẫu ta đã nói thế nào? Để huynh và phụ thân nói chuyện ở nhà trước.”

Bùi Khởi Đường thực như liền sẹo là quên đau.

Những lời tổ mẫu vừa nói hắn đều coi như gió thoảng bên tai, hắn không câu nệ lễ tiết như vậy, tính cách cứ chuyện ta ta làm có lẽ là không thể sửa được.

Nghĩ đến đây, Lang Hoa không nhịn được căn dặn hắn: “Huynh cẩn thận chút, ở đây một lát nữa rồi về đi, đừng đi quá, tránh để người khác nắm được thóp. Dù sao huynh cũng đang phá án, không thể để Hoàng thượng nảy sinh nghi ngờ được.”

Lang Hoa chỉnh trang lại áo khoác ngoài rồi đi về phía cửa thùy hoa.

Bùi Khởi Đường chỉ cười không nói gì, nhìn theo bước chân nàng đi.

“Huynh về đi, phụ thân ta còn đang đợi huynh kìa.” Lang Hoa nói tiếp.

Bùi Khởi Đường chậm chạp nói: “Cố thế thúc dẫn người đi tìm Đàn Quý - Hoa Nương của mùa xuân năm nay rồi.”

Phụ thân tửu lượng không tốt, rất ít khi dẫn người đi tìm rượu, nhất định là đã say vài phần nên mới làm vậy.

Phụ thân say rồi, Bùi Khởi Đường lại vẫn như bình thường, trên người không lưu chút hơi rượu nào, cho dù là bắt hắn lập tức diện thánh chắc chắn cũng sẽ không để lộ bất kỳ sơ hở nào.

Giữa người với người sao khác biệt nhiều như vậy?

“Ta sẽ trở về sớm thôi.” Lang Hoa đầy vẻ lo lắng, “Huynh đừng để phụ thân ta say quá, khi tỉnh rượu rồi chắc chắn sẽ rất khó chịu.”

Bùi Khởi Đường cười nói, “Ta sẽ chăm sóc Cố thế thúc.”

Mới là lạ ấy, cho dù hắn trịnh trọng nói chuyện với nàng thì nàng cũng vẫn không tin.

Lang Hoa mím môi đi ra khỏi cửa thùy hoa, ngồi xe ngựa đến Mẫn gia.

Mẫn Giang Thần đã đứng đợi ở cổng.

“Lang Hoa.” Mẫn Giang Thần đón Lang Hoa vào nhà, “Cuối cùng cũng chờ được muội.”

Mẫn Giang Thần nói xong sống mũi cũng cay cay, nàng còn tưởng rằng cả đời này Lang Hoa sẽ không để ý đến nàng nữa chứ.

Lang Hoa cười nói: “Muội đi thỉnh an phu nhân trước đã.”

Hai người nắm tay nhau cùng đi thỉnh an Mẫn phu nhân, trò chuyện một lát cùng Mẫn phu nhân rồi mới về phòng nói chuyện.

Hạ nhân bưng trà lên, sau đó lặng lẽ lui xuống.

Lang Hoa nhìn Mẫn Giang Thần, mấy ngày không gặp Mẫn Giang Thần đã gầy đi nhiều, cả người ủ rũ.

Bộ dạng này của nàng ấy hoàn toàn là vì Lục Anh sao? Lang Hoa không khỏi suy nghĩ, cho dù kiếp trước hay kiếp này, dường như nàng chưa từng có lúc nào như vậy. Chưa từng đau khổ vì một người đến vậy.

“Lang Hoa.” Mẫn Giang Thần muốn nói gì đó, nhưng mở miệng rồi lại không nói tiếp được.

Lang Hoa ngẩng đầu lên nhìn: “Đáng ra muội không nên quản chuyện này nữa, tỷ lớn tuổi hơn muội, đúng sai thế nào trong lòng tỷ đều hiểu cả. Hôn ước giữa muội và Lục Anh đã hủy bỏ rồi, Cố gia và Lục gia cũng không còn quan hệ gì nữa, theo lý mà nói, cho dù tỷ làm gì cũng không liên quan đến muội.”

Mẫn Giang Thần nghe được những lời này, hai hàng lệ lập tức chảy xuống, nặng nề rơi trên mu bàn tay.

“A Thần, Lục gia như thế nào tỷ có biết không? Người Lục gia vì lợi ích dám đi đào hài cốt tổ tiên Cố gia, tâm tính ấy, phẩm hạnh ấy, nếu tỷ gả vào Lục gia, tỷ biết sẽ có hậu quả thế nào không? Lục gia từ nay về sau sẽ tính kế hại Mẫn gia, cho dù Lục gia làm ra chuyện bẩn thỉu gì Mẫn gia cũng đều bị liên lụy. Lục Văn Hiển và Lục lão gia chết không vẻ vang gì, danh tiếng con cháu Lục gia tất nhiên cũng sẽ bị ảnh hưởng.”

“Đó là chuyện người Lục gia không thể lựa chọn, nhưng tỷ có thể lựa chọn để Mẫn gia không đi vào bước đường bi thảm như vậy.”

Lang Hoa nhìn Mẫn Giang Thần không chớp mắt: “A Thần, bây giờ tỷ hồ đồ mất rồi.”

Mẫn Giang Thần nắm lấy chiếc khăn tay, toàn thân run rẩy.

Nhìn điệu bộ Mẫn Giang Thần, Lang Hoa không nhịn được nói: “Tỷ thích Lục Anh thật sao?”

Mẫn Giang Thần lắc đầu: “Ta cũng không biết nữa.”
Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.