Chương trước
Chương sau
Mẫn Giang Thần biết mình không nên tiếp tục quan tâm Lục Anh.

Nàng cần phải quyết định, hoàn toàn đẩy Lục Anh ra khỏi tim mình.

Vốn nghe thấy Lục Anh thi đậu khoa cử Minh Kinh, nàng rất vui mừng, cho rằng từ nay về sau Lục Anh sẽ sống tốt hơn, nàng cũng có thể buông xuống.

Giống như mẫu thân nói, sở dĩ trong lòng nàng lo lắng cho Lục Anh, là bởi vì cảm thấy Lục Anh rất đáng thương, cũng không phải là thích.

Trong đầu nàng nảy sinh ý niệm khác với Lục Anh là sau khi hai nhà Lục, Cố hủy hôn. Dáng vẻ tiều tụy khổ sở của Lục Anh cứ xuất hiện trong đầu nàng, nàng luôn không tự chủ được suy nghĩ, làm thế nào mới có thể ra tay giúp đỡ Lục Anh vượt qua cửa ải khó khăn.

Nàng không thể coi thương hại thành thích, cho nên nàng nhất định phải buông xuống.

Nàng vừa suy nghĩ rõ ràng, Lục gia lại xảy ra chuyện. Lúc trước Lục gia có chuyện, Trình Di sẽ xin nàng giúp đỡ, tìm nàng hỗ trợ, thế nhưng lần này, Lục gia lại không tới cửa, càng như vậy nàng lại càng lo lắng.

Nghe được ma ma quản sự bên cạnh nói đồn đãi bên ngoài. Nói Lục gia gà gáy chó sủa, Lục Anh cũng là chỉ có bề ngoài, thậm chí có người nghi ngờ Lục Anh còn vội vàng đến kinh thành dự thi trong lúc chịu tang, nóng nảy vì cái lợi trước mắt như vậy, không nên được triều đình chọn lựa.

Lục Anh không phải người như thế.

Nàng hiểu rõ Lục Anh cũng không phải tiểu nhân trong lòng chỉ có lợi ích.

"A Thần, muội ngủ chưa?"

Giọng Mẫn Tử Thần truyền đến.

Mẫn Giang Thần nhìn sang Diêu ma ma bên cạnh, Diêu ma ma mở cửa để mời Mẫn Tử Thần vào.

"A Thần," Mẫn Tử Thần cẩn thận quan sát sắc mặt Mẫn Giang Thần, "Muội sao vậy? Mấy ngày nay rất ít đi ra ngoài, có phải không thoải mái ở đâu hay không."

Diêu ma ma bưng trà tới.

Mẫn Tử Thần nói: "Ma ma mang người đi ra ngoài đi, hai huynh muội chúng ta nói mấy câu."

Đợi khi Diêu ma ma mang người lui xuống, Mẫn Tử Thần lập tức lấy hơi: "A Thần muội nói cho huynh, rốt cuộc xảy ra chuyện gì? Có phải muội không thích hôn sự mà mẫu thân an bài cho muội không? Rốt cuộc chọn nhà ai? Mẫu thân không nói, huynh cũng không thể đi ra ngoài hỏi thăm được..."

Nhìn thấy dáng vẻ lo lắng của Mẫn Tử Thần, Mẫn Giang Thần chợt đỏ bừng mắt: "Không phải... Ca ca chớ đoán bừa, mẫu thân cũng không nói với muội... Dù đã định rồi cũng là bình thường, người ta vốn nói hôn sự do phụ mẫu định đoạt, mai mối dẫn đường, mẫu thân còn có thể hại muội hay sao?"

Lời này như là đang an ủi chính nàng, nói đến phía sau đã mang theo chút nghẹn ngào, khó khăn lắm tâm trạng của Mẫn Giang Thần mới bình tĩnh lại.

Rõ ràng A Thần có chuyện gạt hắn, Mẫn Tử Thần muốn truy hỏi, lại bị A Thần cắt đứt suy nghĩ.

"Ca ca, ngươi nói bên Lục gia thế nào?"

Nhắc tới Lục gia, Mẫn Tử Thần theo bản năng thở dài: "Cũng không biết Lục Anh có thể chịu đựng qua cửa ải này không, huynh nghe rất nhiều người nói, lần này Lục Anh coi như xong rồi."

Trong lòng Mẫn Giang Thần chợt lạnh, nàng tận mắt nhìn thấy Lục Anh cố gắng từng bước đi tới kinh thành dự thi thế nào, thực sự cứ xong như vậy?

Mẫn Giang Thần nói: "Không có biện pháp khác sao?"

Mẫn Tử Thần lắc đầu: "Lục gia đã không được như xưa, đi nhầm một bước là không còn đường cứu vãn nữa, ai cũng biết đây không phải là lỗi của Lục Anh, thế nhưng ai có thể vươn tay ra kéo hắn chứ."

Ánh mắt Mẫn Giang Thần tán loạn, lẩm bẩm: "Vậy phải làm thế nào đây?"

Mẫn Tử Thần cũng không biết: "Nếu như lần này không thể làm quan, chắc Lục Anh phải trở về Trấn Giang. Hắn nói với huynh, ở Trấn Giang Lục gia còn có chút ruộng đồng, tộc học chắc là còn thiếu tiên sinh, cho nên, dù sao cũng có thể có một chỗ dừng chân mà."

Cứ như vậy?

Quay về trong tộc Lục thị làm tiên sinh, bình lặng cả đời?

Mẫn Giang Thần lại hỏi: "Có phải hắn rất khó chịu không?"

"Không nhìn ra," Mẫn Tử Thần nghĩ đến vẻ mặt lạnh nhạt của Lục Anh, "Có lẽ hắn đã quen rồi, dù sao Lục gia cũng không yên bình, cho tới bây giờ đều là hắn dốc hết sức chống đỡ, vì vậy mặc dù hiện tại không ai hỗ trợ, hắn cũng... không thấy gì cả. Nếu như chuyện này đặt ở trên người huynh, chỉ sợ huynh đã sớm bị đánh ngã rồi, thế nhưng huynh thấy hắn vẫn bận rộn từ trên xuống dưới, lo liệu tất cả mọi chuyện không phân lớn nhỏ."

"Huynh đưa ít thuốc cho hắn, hắn cũng không từ chối, có lẽ cũng sợ chính mình ngã xuống vào lúc này."

Nói chung, Lục Anh thực sự rất đáng thương, Lục Văn Hiển và Lục lão thái gia đã chết hết, lại để lại cho Lục Anh một đống phiền phức.

Mẫn Tử Thần nói: “Huynh vẫn đang nghĩ, có phải nên giúp hắn chút gì đó không." Nhưng hắn vẫn không nghĩ ra nên hỗ trợ thế nào.

"Vậy huynh đi đi."

Nghe được A Thần nói, Mẫn Tử Thần kinh ngạc ngẩng đầu.

Ánh mắt Mẫn Giang Thần đầy nhiệt tình: "Vậy đi giúp hắn đi, hiện tại huynh không giúp hắn còn ai chịu giúp hắn nữa?"

Mẫn Tử Thần nhìn A Thần không chớp mắt, tính tình A Thần dịu dàng, rất ít khi nói ra như vậy, lúc này trong ánh mắt nàng lại lộ rõ sự lo âu và lo lắng.

"A Thần, muội đây là..." Sét đánh giữa trời quang, Mẫn Tử Thần bỗng nhiên hiểu được, mới vừa rồi A Thần vội vã rời khỏi phòng mẫu thân, cũng là vì mẫu thân nghi ngờ phẩm chất Lục Anh.

Mấy ngày nay bất kể mẫu thân nhắc tới con cháu nhà ai, A Thần đều tỏ vẻ lạnh lùng.

Tức là trong lòng A Thần có thích ai đó.

Lẽ nào người đó chính là Lục Anh?

Mẫn Giang Thần đỏ mặt, có vài phần đau đớn, mấy phần ngượng ngùng.

Hắn đã đoán đúng.

Mẫn Tử Thần đứng dậy: "Muội... có phải thích Lục Anh không?"

"Không phải," Mẫn Giang Thần vội vã phủ nhận, "Muội chỉ giống như huynh, không đành lòng nhìn hắn rơi vào tình cảnh như thế."

Mẫn Tử Thần lẳng lặng đứng một hồi, Lục Anh ôn nhuận và muội muội dịu dàng, hai người đứng chung một chỗ đúng là một đôi trời sinh.

Lục Anh đã không thể nào thành thân cùng Cố Lang Hoa, muội muội cũng là cô nương chưa gả, hơn nữa hắn và Lục Anh là bạn tri kỉ nhiều năm. Nếu như hôn sự này thực sự thành, đó không phải là rất tốt sao?

A Thần không thừa nhận là vì Cố Lang Hoa, hay là vẫn chưa hạ quyết tâm, đột nhiên Mẫn Tử Thần cảm thấy mình không xứng làm ca ca, thậm chí ngay cả chuyện quan trọng như thế cũng không phát hiện ra.

Hiện tại hắn không thể ngồi yên mặc kệ.

Mẫn Tử Thần quyết định thử dò hỏi thêm một bước: "Ta không biết phải giúp hắn thế nào, Lục lão thái thái muốn lập đàn tế bốn mươi chín ngày. Lục Anh muốn thuyết phục Lục lão thái thái, đổi thành cúng bái thắp đèn ở tháp Phật Long Tuyền Tự, quyên tặng, đổi lấy phúc đức cho Lục lão thái gia. Thế nhưng cúng bái thắp đèn ở Long Tuyền Tự cũng không dễ dàng, quan to quyền lớn trong kinh đều đã xếp đầy phía sau, chờ đến lượt thì chỉ sợ đã làm xong bốn mươi chín ngày lập đàn rồi."

Chuyện của Lục lão thái gia giải quyết càng sớm càng tốt.

Mẫn Giang Thần nói: "Ca ca đi tìm cách cầu sư phụ trụ trì Long Tuyền Tự."

Mẫn Tử Thần thở dài: "Ta chỉ có thể đi thử một chút, có thể thành hay không phải xem ý trời."

Mẫn Giang Thần mím môi một cái, năm đó Thái hậu muốn đưa nàng đưa đi hòa thân bên Tây Hạ, để cho nàng giúp đỡ sao chép kinh Phật, bộ kinh Phật ấy đã được cung phụng trong tháp Phật Long Tuyền Tự.

Bởi vậy nàng từng gặp mặt sư phụ trụ trì Long Tuyền Tự mấy lần.

Nếu Mẫn Tử Thần đi cầu trụ trì không chắc sẽ có tác dụng, thế nhưng nàng xin trụ trì hỗ trợ, trụ trì xem như nể mặt kinh Phật, gần như sẽ đáp ứng.

Lời này nàng không thể nói cho ca ca, chỉ có thể lén lút đi Long Tuyền Tự.

Huynh muội hai người lại nói một chút chuyện, lúc sau Mẫn Tử Thần mới đi.

Mẫn Giang Thần lập tức phân phó Diêu ma ma đi chuẩn bị gì đó đến chùa, Diêu ma ma tiến đến bẩm báo: "Tiểu thư, mới vừa rồi Cố gia đưa bái thiếp đến, nói sáng mai Cố Đại tiểu thư sẽ đến thăm tiểu thư."
Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.