Chương trước
Chương sau
Lang Hoa từ trong phòng Cố lão thái thái đi ra, phân phó Tiêu Ấp: "Hỏi rõ chân tướng mọi chuyện. "

Tiêu Ấp nghĩ theo lối suy nghĩ của Lang Hoa: "Tiểu thư, lẽ nào ngài nghĩ là Bùi Tứ công tử cố ý đặt một cái bẫy, muốn mượn việc này diệt trừ Phương gia và Lục gia sao?"

Đây đúng là cách tốt, một mũi tên bắn trúng hai đích.

Trong lòng Lang Hoa rất rõ ràng: "Hắn ấy sẽ không làm như vậy."

Vẻ mặt Lang Hoa bình tĩnh làm Tiêu Ấp cảm thấy kinh ngạc, tiểu thư cứ tin tưởng Bùi Tứ công tử như vậy sao?

Lang Hoa nói: "Nếu hắn muốn đối phó Lục gia và Phương gia sẽ có rất nhiều biện pháp, sẽ không lấy Cố gia làm cái cớ."

Bùi Khởi Đường có vô lại thế nào cũng sẽ không dùng âm mưu quỷ kế như vậy, chút lòng tin này nàng vẫn phải có. Nhưng trong việc Lục gia và Phương gia mất cả chì lẫn chài, nhất định có sự sắp đặt của Bùi Khởi Đường.

Tiêu Ấp vẫn không hiểu: "Vậy ta... Cần phải đi hỏi cái gì?"

"Sao Phương gia và Lục gia gặp được nhau, có phải có người mật báo cho Phương gia không." Lang Hoa suy nghĩ kỹ càng, nàng luôn cảm thấy có người lợi dụng Lục gia muốn gây phiền phức cho Cố gia.

Tất nhiên là có liên quan tới chuyện Tào gia lật lại bản án.

Tiêu Ấp nghe xong liền dắt ngựa ra cửa, mới vừa đi tới bên ngoài ngõ đã bị người ngăn cản.

Tiêu Ấp ngẩng đầu nhìn thấy Bùi Tiền đang cười tủm tỉm, hắn theo bản năng che kín túi tiền của mình. Cái tên Bùi Tiền này thực sự không tốt chút nào, nhìn thấy Bùi Tiền, hắn sẽ có cảm giác túi tiền sắp bay đi mất.

Bùi Tiền không biết suy nghĩ của Tiêu Ấp, cười nói: "Tiêu Quản sự là đi làm việc cho tiểu thư đúng không," nói dừng một chút, "Chuyện Cửu Hoa Tự làm phiền ngài nói một tiếng cùng tiểu thư, lúc chúng ta nghe được tin tức, Phương gia và Lục gia đã vào núi rồi..." Ý nói cũng không phải là Bùi gia sắp đặt.

Tiêu Ấp nói: "Tiểu thư chúng ta đều biết, chuyện này không có quan hệ gì với các ngươi," nói đến đây, trên mặt hắn lộ ra vẻ đắc ý: "Công tử nhà ngươi có thông minh, cũng không hơn tiểu thư nhà chúng ta."

Tiêu Ấp ngẩng đầu dẫn ngựa đi, Bùi Tiền đứng ở phía sau một lát mới lấy lại tinh thần, cái này làm cho hắn không biết bẩm báo với Tứ gia thế nào, thấy Tiêu Ấp muốn đi, Bùi Tiền vội vàng đi theo: "Tiêu Quản sự ngài chờ một chút, ta còn chưa nói hết lời mà."

Bùi Tiền nói một hai câu đã kể hết mọi chuyện từ đầu đến cuối cho Bùi Khởi Đường nghe.

Bùi Khởi Đường không nói gì, môi nhẹ nhàng nhếch lên, lộ ra ý cười: "Ta biết rồi."

Bùi Tiền không khỏi thấy vui thay cho Tứ gia. Tứ gia là một người kiêu ngạo lạnh lùng, tuy rằng lúc làm việc sẽ vui vẻ với họ, thế nhưng những lời trong lòng cũng rất ít nói cho người ngoài nghe. Lão gia vẫn thường lo lắng, công tử như vậy có phải vì gánh vác áp lực quá lớn không cách nào phát tiết không.

Trong lòng bọn họ lo lắng, rồi lại không đoán được ý Tứ gia, rốt cuộc hiện tại có người hiểu rõ Tứ gia rồi.

...

Quan tài Lục lão thái gia nằm ở trong tiểu viện nhỏ Lục gia.

Lục lão thái thái vốn không muốn làm tang lễ lớn, thế nhưng mấy đêm nay bà lại thường mơ thấy dáng vẻ Lục lão thái gia trước khi chết.

Lục lão thái gia trợn tròn hai mắt, nhìn sau lưng bà ta, hô lên "Ma", dáng vẻ thực sự đáng sợ, sau đó Lục lão thái thái đều giật mình tỉnh giấc, hoảng hốt sai hạ nhân đốt đèn.

Bà ta vẫn luôn có cảm giác trong bóng tối Lục lão thái gia đứng ở trên đỉnh đầu bà ta, lạnh lùng nhìn bà ta.

Giày vò vài lần, Lục lão thái thái cũng không nhịn được nữa, sai người mời mấy đại hòa thượng niệm kinh văn ở linh đường. Theo như lời đại hòa thượng, niệm kinh siêu độ cần bảy bảy bốn mươi chín ngày.

Lục lão thái thái cũng hiểu được, chỉ có như vậy mới có thể trấn an linh hồn của Lục lão thái gia. Lục gia định làm rầm rộ lên như vậy.

Mẫn Tử Thần kể chuyện này cho Mẫn phu nhân và Mẫn Giang Thần nghe: "Tội nghiệp Lục Anh, đã phải lo liệu tang sự Lục lão thái gia, còn phải khuyên bảo tổ mẫu hắn đừng làm to chuyện." Vốn là một chuyện xấu, làm sao có thể ồn ào lên nữa.

Mẫn phu nhân nhíu mày: "Sao không đưa quan tài về an táng ở Trấn Giang."

Mẫn Tử Thần chỉ biết thở dài: "Bởi vì trời giá rét mà đường đi thì quá xa, thân thể Lục lão thái thái cũng không tiện, không thể chịu tội thêm được. Cho nên dù Lục Anh biết danh tiếng sẽ không tốt, cũng chỉ có thể lo cho tổ mẫu trước đã, dù sao Lục Anh cũng chỉ còn người thân này thôi."

Mẫn Tử Thần nhớ đến vẻ mặt tái nhợt của Lục Anh, thân thể mỏng manh, lúc nói chuyện với hắn chỉ có thể dựa vào gối, đã cảm thấy rất buồn.

Lúc trước Lục Anh khí thế oai phong, ánh mắt trong trẻo, hiện tại toàn thân lại đầy vẻ chán nản, lẽ nào từ giờ về sau sẽ là viên ngọc sáng bị vấy bẩn thế này sao?

Mẫn phu nhân nói: "Sớm biết hôm nay trước đây tội gì phải thế."

"Nhưng này... Vốn cũng không liên quan gì đến hắn." Mẫn Giang Thần ngồi bên cạnh nhịn không được nhỏ giọng nói ra miệng, chẳng lẽ không phải vậy sao? Những gì Lục lão thái gia, Lục Văn Hiển làm đều không liên quan gì đến Lục Anh.

Lúc trận chiến Trấn Giang, Lục Anh chưa cùng người nhà rời khỏi Hàng Châu. Thái Nguyên nổi lên chiến sự, Lục Anh lại đưa Tử Thần đi hỗ trợ Thái Nguyên. Sau đó đến kinh thành dự thi, Lục Anh vẫn đang cố gắng, thế nhưng kết quả sau cùng lại là như vậy, hắn đã làm sai điều gì?

Mẫn phu nhân không khỏi nhìn về phía nữ nhi, gần đây A Thần rất ít nói chuyện, mỗi ngày chỉ nhốt chính mình trong phòng làm nữ công. Bà còn tưởng rằng tiếp tục như vậy, trong lòng A Thần sẽ dần xóa đi chuyện Lục Anh, thế nhưng hôm nay xem ra, nét u sầu trên mặt A Thần lại nặng hơn.

Lòng Mẫn phu nhân trầm xuống, nhìn về phía Mẫn Tử Thần: "Được rồi, nói bọn họ làm gì? Lục gia gieo gió gặt bão, tới nông nỗi ngày hôm nay cũng là trừng phạt đúng tội. Tục ngữ nói rất đúng, trên không nghiêm dưới sẽ loạn, phẩm chất Lục Anh cũng không thấy tốt hơn chỗ nào."

Mẫn Tử Thần muốn cãi lại mẫu thân, còn chưa nói ra miệng thì Mẫn Giang Thần lại đột nhiên đứng lên, cụp mắt xuống, vẻ mặt hơi cứng lại, hành lễ với Mẫn phu nhân: "Không có chuyện gì thì con trở về phòng."

Cũng không chờ Mẫn phu nhân nói, Mẫn Giang Thần đã trực tiếp đi ra ngoài.

Mẫn Tử Thần ngẩn người tại đó, bình thường A Thần vẫn luôn nghe lời, hôm nay thế này là sao?

"Mẫu thân," Mẫn Tử Thần nói, "Không phải là vì ngài vội vã gả A Thần ra ngoài, cho nên A Thần mới mất hứng chứ ạ."

Vẻ mặt Mẫn phu nhân cũng hơi cứng ngắc, quát nhi tử: "Nói bậy bạ cái gì đó? Tuổi A thần phải học nhiều nữ công một chút, tương lai đi nhà chồng mới không bị chê bai. Con cũng đã trưởng thành, đừng có cả ngày chơi bời lêu lổng. Lần này phụ thân con đến kinh thành, chúng ta sẽ quay về Hàng Châu theo. Phụ thân con đã tìm xong thư viện rồi, lần này con chú tâm mà học hành..."

Mẫn Tử Thần không nhịn được ngắt lời Mẫn phu nhân: "Không phải Mẫu thân muốn tìm hôn sự cho A Thần ở trong kinh sao? Trong lòng mẫu thân đã có người thích hợp phải không?"

Mẫn phu nhân sầm mặt xuống: "Không cần con quan tâm."

Mẫn Tử Thần cảm thấy những thay đổi này tới hơi nhanh, nhanh đến mức hắn thực sự không thể tin nổi, nếu như phụ thân làm xong việc là đi luôn, thì có lẽ bọn họ cũng không ở kinh thành đón năm mới.

Sao có thể như vậy được, hắn vừa hỏi thăm đi mua ít pháo trúc, chuẩn bị ở trong kinh vui vẻ náo nhiệt một chút.

Đến tết, còn muốn đi chơi hoa đăng, những thứ này cũng không để cho hắn chơi, không phải là mẫu thân muốn móc tim của hắn sao?

Mẫn Tử Thần nghĩ đến hành động khác thường của A Thần, vậy nhất định lý do ở chỗ A Thần, hắn đi hỏi A Thần một chút.
Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.