Bộ dạng của Từ Khải Chi doạ cho Phùng sư thúc nhảy dựng lên.
Từ Khải Chi cắn răng, sắc mặt tái xanh, hiển nhiên là đang cố gắng nhịn đau.
Hồi lâu Từ Khải Chi mới nói ra lời: “Ta đau bụng.”
Đau bụng? Chẳng lẽ là bởi vì vừa rồi cưỡi ngựa bị xóc bụng?
Phùng sư thúc có chút hối hận, sớm biết vậy ông ta cũng không nên đem đứa nhỏ này đến, nếu như sinh bệnh, thì phiền to.
Bây giờ nên làm thế nào đây?
Phùng sư thúc nhìn trái nhìn phải, nghĩ tới chiếc xe ngựa núp trong rừng cây cách đó không xa kia, ánh mắt sáng lên, không nói hai lời xốc Từ Khải Chi lên chạy về phía xe ngựa.
...
Lang Hoa nghe Tiêu ma ma bên ngoài hô một tiếng, ngay sau đó rèm xe bị vén lên.
Phùng sư thúc giống như kẹp than nóng dưới cánh tay vậy, vội vội vàng vàng ném một vật tròn vào trong xe ngựa, sau đó chạy đi thật xa như bị lửa đốt mông.
Lang Hoa không khỏi nhíu mày, tiểu lão đầu này nhất định lại gây ra chuyện rồi, vì vậy cúi đầu xuống nhìn theo bản năng, lại phát hiện cái vật tròn kia động động, sau đó lộ ra khuôn mặt nhỏ nhắn tái xanh.
Từ Khải Chi, Cố Lang Hoa kinh ngạc, Phùng sư thúc cứ đưa Từ Khải Chi vào xe ngựa như vậy sao.
Từ Khải Chi cố gắng mở to hai mắt, nhìn bốn phía.
Trong xe ngựa đốt ngọn đèn dầu nhỏ, một nữ tử ngồi cách đó không xa, đang cúi đầu nhìn hắn, trên mặt
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/dao-buoc-phon-hoa/3432919/chuong-419.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.